Hỏa Huyền Sâm nghe được những lời này của Hỏa Linh Lung đã thật sự tức giận đến mức cười lên, đôi mắt già nua kia tràn đầy lửa giận: "Nhóc con, mày nghĩ để cho bọ tao quỳ xuống trước mặt mẹ mày như vậy không sợ mẹ mày ở dưới đất sẽ không chịu nổi sao?"
"Cứ cho là không chịu nổi đi, vậy thì ông cũng xuống đất đi là sẽ biết.” Hỏa Linh Lung không đuối lý một chút nào.
Truyện Sắc
Cô ta vẫn nhớ rõ, chính ông ta một người cô ta gọi là ông nội, lúc đầu đã đối đãi với mẹ mình như thế nào.
Ông ta sai mọi người đến đánh, còn lấy hết quần áo của mẹ mà không hỏi nguyên nhân, không nghe lý lẽ của mẹ, cô ta không thể tôn trọng loại người như vậy
"Mày...!Khụ khụ khụ." Hỏa Huyền Sâm vốn tưởng rằng có thể ép buộc con nhóc chưa mọc đủ lông đủ cánh này, nhưng ông ta không ngờ con nhóc này lại phản bác lại sắc bén như thế khiến ông ta tức giận đến mức ho khan dữ dội.
"Bố, đừng nói lý với nó nữa, chúng ta dập đầu nhanh một chút, rồi để cho bác sĩ Giang nhanh chóng chữa bệnh cho bố." Hỏa Kỳ Lân ở bên cạnh lo lắng nói.
Hỏa Huyền Sâm nhìn Hỏa Kỳ Lân, mặc dù ông ta đồng ý muốn dập đầu xin lỗi, nhưng mà chuyện gấp như nước đến chân, ông ta thật sự không muốn lỡ mất cơ hội này.
Tuy nhiên ông ta cũng là người đứng đầu nhà họ Hỏa, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thì nhà họ Hỏa đã hoàn toàn thân bại danh liệt ở Giang Nam.
"Này, mấy người dập dầu thôi mà làm gì lâu vậy? Nếu không muốn dập đầu thì nói một tiếng rồi rời đi giúp, đừng trì hoãn việc chữa bệnh cho các bệnh nhân khác của tôi.” Mặc dù Giang Thành muốn ở bên cạnh theo dõi, không tham gia vào chuyện này, nhưng anh thấy ông cụ này làm như vậy thì không thể nhịn được.
Hỏa Huyền Sâm nghe thấy Giang Thành nói như vậy thì trừng mắt tức giận nhìn anh, người này cắt mất một tay một chân của cháu mình, còn giúp con khốn này đối phó mình, sao lại như thế được chứ.
Bây giờ Hỏa Huyền Sâm cũng là người bình thường không cúi đầu không được, ông ta tức giận nhìn Hỏa Linh Lung một cái, sau đó khó khăn chống gậy, quỳ xuống đất.
Hỏa Văn Vũ và Hỏa Kỳ Lân thấy như vậy cũng lập tức quỳ xuống đất, chỉ có Lý Thục Phân và Hỏa Thiêu Phong vẫn còn do dự, dù sao hai mẹ con này không muốn quỳ lạy.
Hỏa Thiêu Phong là ôm hận Giang Thành và Hỏa Linh Lung, còn Lý Thục Phân thì không muốn thấy mẹ của Hỏa Linh Lung đã chết rồi mà còn làm nhục cô ta.
"Hai người, quỳ xuống cho tôi!"
Hỏa Huyền Sâm biết được hai mẹ con này không có quỳ xuống bái lạy, trực tiếp hừ nhẹ rồi nói.
Đây chính là tiếng nói của người đứng đầu nhà họ Hỏa, Hỏa Thiêu Phong và Lý Thục Phân cũng không dám chống lại, nếu bọn họ không quỳ lạy thì sẽ giết chết vị chủ nhà này, dĩ nhiên bọn họ không dám.
Bởi vậy hai người này cũng vội vàng quỳ trước linh vị mẹ của Hỏa Linh Lung.
"Mẹ, mẹ thấy được không? Những người ban đầu đã xúc phạm và làm tổn thương mẹ, tất cả bọn họ đã quỳ lạy trước mặt mẹ để nhận lỗi.” Trong con mắt xinh đẹp của Hỏa Linh Lung lóe lên những giọt nước mắt, giọng nói nghẹn ngào nói với linh vị của mẹ mình.
Mặc dù đám người Hỏa Huyền Sâm nghe được như vậy thì trong lòng rất tức giận, nhưng lại không thể phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ lạy, một người ba bái, không thiếu cái nào.
"Nhóc con, lần này thì mày hài lòng chưa?" Nhờ sự nâng đỡ của Hỏa Văn Vũ và Hỏa Kỳ Lân, Hỏa Huyền Sâm cũng chật vật đứng lên, trán nổi gân xanh, cắn răng nghiến lợi nói với Hỏa Linh Lung.
"Từ nay về sau, tôi và nhà họ Hỏa không ai nợ ai.
" Hỏa Linh Lung cất bài vị của mẹ mình, lạnh lùng nói.
"Bác sĩ Giang, mau chữa bệnh cho bố tôi" Hỏa Kỳ Lân vội vàng nói với Giang Thành.
Giang Thành gật đầu một cái, nhanh chóng cho Hỏa Huyền Sâm ngồi xuống ghế.
Sau khi cởi áo, Giang Thành đâm chín cây kim vào người Hỏa Huyền Sâm, Hỏa Huyền Sâm chỉ cảm thấy đau nhức cả người, nhưng ông ta là lính già, đương nhiên có thể chịu đựng cơn đau như vậy.
Sau khi châm một vài cây, ước chừng khoảng một giờ sau, đến mức trán Giang Thành đổ đầy mồ hôi mới kết thúc.
"Được rồi, trở về nghỉ ngơi hai ngày là hồi phục." Giang Thành thu kim lại, vẻ mặt có chút yếu ớt nhìn đám người Hỏa Huyền Sâm rồi nói.
"Bố, bố cảm thấy thế nào?" Hỏa Kỳ Lân vội vàng tiến lên hỏi Hỏa Huyền Sâm.
Hỏa Huyền Sâm cảm giác thân thể thong thả, ốm đau vốn có tiêu tan, cảm giác đau đớn cũng không còn, ông ta nhanh chóng vứt quải trượng sang một bên, có người muốn đến đỡ cũng bị ông ta đẩy ra.
Sau đó Hỏa Huyền Sâm tự đứng lên vững vàng.
"Bố, bố khỏe thật rồi?" Hỏa Văn Vũ kinh ngạc hét lên khi thấy bố mình hồi phục nhanh như vậy.
"Đúng vậy, nghỉ ngơi hai ngày nữa, ông ta không chỉ có thể đi nước kiệu mà còn có thể.” Giang Thành nhìn Hỏa Huyền Sâm, thản nhiên nói.
"Cảm ơn Giang thần y đã cứu mạng, đại ân đại đức của cậu, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần." Mặc dù lời nói của Hỏa Huyền Sâm rất khách khí, nhưng trên mặt già nua của ông ta cũng còn đầy vẻ uất hận.
Hôm nay ông ta bị đứa con hoang đó làm nhục, tất cả cái này đều do Giang Thành ban tặng.
Tất nhiên ông ta sẽ ghi hận, nếu có báo đáp thì phải trả lại gấp trăm lần sự sỉ nhục.
"Nếu như ông cụ Hỏa muốn làm thử lời này một chút thì có thể tới tìm tôi lúc nào cũng được.” Giang Thành đương nhiên nghe được sự cảnh báo trong lời nói này nhưng anh không sợ chút nào, một nhà họ Hỏa nhỏ bé không đáng để anh phải chú ý đến.
"Hừ!"
Hỏa Huyền Sâm hừ lạnh một tiếng, lập tức dẫn tất cả mọi người rời khỏi nơi này.
Sau khi thấy tất cả người nhà họ Hỏa rời đi, Hỏa Linh Lung rốt cuộc không kìm được mà khóc.
Sau bao nhiêu năm rốt cuộc cô ta cũng làm được, cuối cùng cũng khiến cho đám súc sinh này cúi đầu xin lỗi mẹ mình.
Thật ra thì lúc trước, khi Hỏa Linh Lung thấy người nhà họ Hỏa quỳ lạy mẹ mình, cô ta cũng đã không nhịn được muốn khóc, nhưng cô ta không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt đám người khốn khiếp kia.
Cho nên cô ta mới một mực kiên