“Bên phía công ty xảy ra chuyện, hình như anh Tiêu Chấn bị đập gây thương tích.” Tiêu Duyệt Nhiên vội vàng nói với Giang Thành.
“Anh Tiêu Chấn bị thương sao?”
Giang Thành nghe vậy bèn cảm thấy nghi ngờ trong lòng, theo lý thì bản lĩnh của anh Tiêu Chấn rất lợi hại, sao anh ấy có thể bị đập thương chứ?
“Trước tiên chúng ta về đó xem tình hình đi.” Tiêu Duyệt Nhiên đứng dậy cầm túi xách, nói với anh.
Giang Thành đồng ý, sau đó cùng cô ấy rời khỏi đây, đến công ty mà Tiêu Duyệt Nhiên mới thành lập.
Hiện giờ nơi đây là công trường chưa khởi công, nghe Tiêu Duyệt Nhiên nói thì chỉ mới đổ đất làm móng, còn chờ đội xây dựng thi công, nhưng mà đã dùng vài miếng ván gỗ để dựng lên phòng làm việc đơn giản.
Ba người Tiêu Chấn, Đại Tráng và Nhị Đản được Giang Thành giới thiệu nên mới đến đây làm bảo vệ.
Nhưng quả thật Giang Thành không hiểu tại sao Tiêu Chấn lại bị người khác đánh bị thương.
Tiêu Duyệt Nhiên dẫn Giang Thành đến trạm canh gác và nghỉ ngơi của Tiêu Chấn, chỉ thấy Tiêu Chấn đang nằm trên giường, chân anh ta còn bó vải.
“Giang thần y, sao cậu lại tới đây?” Tiêu Chấn thấy Giang Thành đi vào thì khuôn mặt lập tức ngạc nhiên mừng rỡ, anh ta không gặp Giang Thành một thời gian khá lâu rồi.
“Anh Tiêu, anh thế nào? Tại sao lại bị thương vậy?”
Giang Thành vội vàng tiến lên kiểm tra tình trạng vết thương.
“Tôi bị ngã trúng cột điện, không phải là chuyện to tát gì đâu.”
Tiêu Chấn nói với vẻ không quan tâm.
Giang Thành kiểm tra cái chân bị thương của Tiêu Chấn, quả thật không nghiêm trọng lắm, cũng không tới mức gãy xương, chỉ là bị ngã gây tổn thương vật lý bên ngoài một chút thôi.
“Giang thần y, may là lúc đó anh Tiêu phản ứng nhanh, nếu không thì đã bị chết vì đập trúng rồi.”
Đại Tráng đứng bên cạnh, nói với Giang Thành.
“Nguy hiểm vậy à?” Anh nhíu mày, cảm giác chuyện này cỏ vẻ không đơn giản như vậy.
“Không nguy hiểm đến mức đấy đâu, khi đó tôi hơi ngây người nên không chú ý có nguy hiểm, may mà Đại Tránh bên cạnh gọi tôi, nếu không có thể tôi đã mất mạng.” Tiêu Chấn giải thích với anh, nhưng rõ ràng là tình hình lúc đó thật sự rất nguy hiểm.
Giang Thành vẫn cảm thấy khó tin về hoàn cảnh đó, người xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Tiêu Chấn đều có lực cảm giác rất mạnh đối với hung hiểm.
Không thể nào có chuyện anh ấy đối mặt với nguy cơ liên quan đến tính mạng mà chẳng hề có cảm giác, càng không thể ngây người được.
“Em biết rồi, tình trạng của anh thì bồi dưỡng vài ngày rồi nắn xương lại là được.” Giang Thành nói với Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn cũng đồng ý, hiển nhiên anh ta không để chuyện này trong lòng.
“Các anh làm việc ở đây mấy hôm thấy sao?” Giang Thành hỏi ba người Tiêu Chấn.
“Rất tốt, tổng giám đốc Tiêu chiếu cố anh em chúng tôi, tiền lương một tháng hơn vạn.” Đại Tráng bên cạnh vui vẻ nói.
Giang Thành cũng hơi ngạc nhiên nhìn Tiêu Duyệt Nhiên, công ty này vẫn chưa hoàn toàn đi vào hoạt động, vậy mà tiền lương tạm thời cho bảo vệ đã cao như vậy rồi.
“Không có gì, đều là anh em của cậu, đương nhiên tôi phải chiếu cố hơn.”
Tiêu Duyệt Nhiên cười nói với Giang Thành.
Anh nhìn cô ta, gật đầu một cái.
Như vậy cũng tốt, dẫu sao võ nghệ của ba người Tiêu Chấn cũng không bình thường, tiền lương thấp đúng là không phù hợp.
Giang Thành ở lại đây một lát, sau đó anh quay lại bệnh viện để chuẩn bị đón Hứa Tình về nhà.
“Anh đi đâu chơi vậy?” Hứa Tình đi xuống hầm đậu xe với anh, ánh mắt của cô hơi hoài nghi.
“Không có đi chơi, là người mà anh chữa khỏi bệnh lần trước tặng cho anh một bộ kim cổ.
Lục Gia ở thành phố là bên hợp tác với công ty mỹ phẩm của Tiêu Duyệt Nhiên và anh.”
“Duyệt Nhiên?”
Hứa Tình lập tức dừng chân tại chỗ, hàng lông mày của cô nhíu lại.
lạnh giọng nói với anh: “Anh gọi tên cô ta thân thiết thế, còn gọi Duyệt Nhiên cơ đấy.”
“Không có, anh chỉ thuận miệng gọi vậy thôi.”
Giang Thành nghe xong thì trong lòng chùng xuống, cảm giác có chuyện không ổn bèn vội vàng giải thích.
“Hừ!” Hứa Tình hừ lạnh một tiếng, không để ý tới anh nữa, trực tiếp bước nhanh đi trước.
Giang Thành theo sau Hứa Tình, đúng lúc này bất ngờ có một chiếc xe lao thẳng về phía cô, hơn nữa còn không hề có ý phanh xe lại.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Giang Thành lạnh lẽo, bóng dáng của anh lập tức biến mất tại chỗ, tiến đến ôm cô vào lòng, rồi né sang một bên.
Phanh!
Chiếc xe phóng nhanh giả vờ mất kiểm soát đụng mạnh vào tường, động cơ xe bốc khói ngùn ngụt trong chớp mắt.
Một tài xế gian nan bò ra từ trong xe, còn ho khụ khụ liên tục.
“Em không sao chứ?” Một tay của Giang Thành đỡ bên dưới đầu gối cô, một tay khác đỡ dưới nách, anh ôm cô kiểu công chúa.
“Em không sao.” Hứa Tình lắc đầu, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác rõ ràng là mình được anh ôm vào lòng như thế.
Mặc dù chuyện lần trước xảy ra, Giang Thành cũng ôm cô vào lòng nhưng khi ấy cô đã hôn mê bất tỉnh, bây giờ cảm giác được anh ôm chân thật thế này, thật sự làm cô hơi xấu hổ.
“Không sao là tốt.” Giang Thành vừa nói vừa buông Hứa Tình xuống, sau đó ánh mắt tức giận của anh nhìn về gã tài xế.
“Anh lái xe kiểu gì đấy? Trong bãi đậu xe mà còn phóng với tốc độ cao như vậy.” Giang Thành tức giận quát tài xế.
“Tôi cũng không muốn, nhưng chẳng biết xe của tôi bị gì mà mất khống chế phanh xe, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.” Đầu của tài xế bị đập chảy máu, khuôn mặt anh ta thống khổ, khẽ giải thích với Giang Thành.
Giang Thành nhìn dáng vẻ của tài xế không giống cố ý gây tai nạn lắm, nếu không thì sẽ chẳng suýt hại anh ta cũng chết luôn.
Nhưng sao trùng hợp như vậy được chứ, đúng lúc mình và Hứa Tình đi tới thì xe gặp sự cố.
Khi anh đang nghĩ ngợi, chợt cảm nhận được một ánh mắt lén lút nhìn chăm chú vào mình, anh vội vàng quay đầu sang hướng bên đó, lại không phát hiện ai cả.
“Chồng, sao vậy?” Hứa