“Giang thần y, cậu không sao chứ.”
Đồng Lỗi nhìn dáng vẻ của Giang Thành, ông vội vàng tiến lên, săn sóc hỏi thăm.
“Không... Không sao.”
Giang Thành được trợ lý nữ đỡ, gian nan nói với Đồng Lỗi.
Trợ lý nữ đỡ Giang Thành ngồi xuống ghế, mọi người đang định hỏi anh về tình hình Tất Minh Châu, bỗng nhiên y tá bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Tỉnh rồi, chủ tịch Tất tỉnh lại.”
Y tá mỉm cười, vui vẻ thông báo với mọi người, hình như cô ấy đã chứng kiến kỳ tích xuất hiện.
Mọi người nghe ý tá bước ra ngoài thông báo, đều ngạc nhiên và khiếp sợ.
Bởi vì trước đó bọn họ đã chắc chắn, Tề Bác Hạo cũng nói Tất Minh Châu chết rồi.
Lẽ nào khả năng chữa bệnh của Giang Thành đã đến trình độ có thể cải tử hoàn sinh?
“Cô nói gì cơ?”
Tề Bác Hạo đứng dậy, chất vấn đầu tiên:
“Sao có khả năng đó? Lúc trước bà ấy chết rồi, các cơ quan sinh lý mất hoạt động.”
“Là thật, thưa bác sĩ Tề.
Ban nãy anh ấy ra ngoài, kêu tôi vào trông, tôi phát hiện chủ tịch Tất đã tỉnh lại.”
Y tá vội vàng nói.
Đương nhiên Tề Bác Hạo không tin, trước đó anh ta đã dốc sức chữa chị cho Tất Minh Châu.
Nhưng căn bản không có biện pháp, hết cách chữa trj rồi.
Cơ thể không trụ nổi, tình huống này hoàn toàn không điều trị dứt được.
Tề Bác Hạo tiến vào phòng phẫu thuật ngay lập tức.
Đương nhiên Mục Chí Long cũng không tin, ông ta có cảm giác Giang Thành chữa bậy bạ rồi ra ngoài nói dối, nên ông ta cũng vào theo.
Sau khi Tề Bác Hạo vào phòng giải phẫu, quả nhiên nhìn thấy điện tâm đồ đang bắt đầu đi lên phía trên, hơn nữa biểu thị các hạng chỉ tiêu của cơ thề cũng hoàn toàn bình thường.
“Minh Châu, em tỉnh lại rồi.
Em tỉnh lại, thật sự là tốt quá.”
Mục Chí Long nhìn Tất Minh Châu mở mắt thì ngơ ngẩn.
Hiển nhiên ông ta không mong bà ấy tỉnh lại, nhưng người đã tỉnh thì ông ta đành giả mù sa mưa mà nói chuyện.
“Ừ.”
Tất Minh Châu lạnh nhạt nhìn thoáng qua Mục Chí Long, nhìn trợ lý nữ đang bước vào cửa.
Tất Minh Châu khó khăn vẫy tay, để trợ lý nữ đi đến bên bà.
“Chủ tịch hội đồng quản trị, chị tỉnh thật là tốt quá.”
Trợ lý nữ vốn chỉ hỏi thử bên phía Đồng Lỗi có biện pháp cứu chủ tịch Tất hay không, không ngờ thật sự cứu được.
Giờ phú này, trợ lý nữ rất kích động, nắm chặt tay Tất Minh Châu.
“Em làm tốt lắm.”
Giọng Tất Minh Châu hơi khàn khàn, bà nói với trợ lý.
Trước đó Tất Minh Châu ở trạng thái hồn lìa cái xác hấp hối, đương nhiên cũng nghe thấy trợ lý nữ gọi điện thoại cho Đồng Lỗi và Giang Thành.
Hơn nữa ở ngoài phòng, cô ấy cũng nói tình trạng của mình cho Giang Thành, thế nên anh mới nắm được bệnh tình nhanh hơn.
Tất Minh Châu vẫy tay rồi nói khẽ bên tai trợ lý.
Sau đó cô ấy gật đầu, rời khỏi phòng.
“Minh Châu, em không biết ban nãy anh lo lắng cho em dường nào đâu, anh rất sợ em không qua khỏi.”
Mục Chí Long lo lắng, nắm tay Tất Minh Châu.
“Thật thế à? Vậy tại sao tôi nói anh đưa tôi đến Lư Dương mà anh không đi?”
Tất Minh Châu lạnh lùng nhìn Mục Chí Long, nhìn đến mức làm ông ta hoảng sợ.
Trước đó Mục Chí Long không đưa Tất Minh Châu về Lư Dương là vì sợ Giang Thành chữa khỏi cho bà.
Nhưng khi đến bệnh viện ở đây, chẳng ngờ Giang Thành cũng tìm đến.
“Anh...!Anh sợ không kịp đưa em đến Lư Dương nên mới vội đưa em đến bệnh viện này.”
Mục Chí Long giải thích.
“Thật sao? Nói vậy là tôi phải cảm ơn cậu đúng không?”
Tất Minh Châu cười lạnh, hỏi ông ta.
Thực ra bà ấy là người phụ nữ khôn khéo, thông minh và nhanh nhạy.
Sao không nhận ra Mục Chí Long có dã tâm, nhưng bà không ngờ thằng khốn này quá ác, lần này muốn đưa mình vào cõi chết luôn.
Tất Minh Châu phát hiện người mà mình muốn chính thức cảm ơn chỉ có Giang Thành.
Nếu anh không đi từ xa xôi đến đây, sau đó còn chữa khỏi cho bà ấy, thì có lẽ bà đã rời ra cõi đời rồi.
Công ơn của Giang Thành đối với bà ấy, tuyệt đối là ơn tái tạo.
Tất Minh Châu cảm thấy cho dù mình dốc hết gia sản thì cũng chẳng đủ đền đáp Giang Thành.
Một số y tá và bác sĩ tụ tập ở cửa phòng, khi nhìn thấy Tất Minh Châu tỉnh thật thì bọn họ đều khiếp sợ.
Bởi vì lúc trước bà ấy chết, đám y bác sĩ bọn họ cũng ở bên trong…
Bọn họ nhìn thấy tận mắt là Tất Minh Châu đã chết, không ngờ bây giờ bà lại được Giang Thành cứu sống.
“Khó tin quá đi, thật không thể tưởng tượng.
Anh chàng trẻ tuổi này tài giói như vậy.”
“Tôi đã nhận ra cậu ấy giỏi từ lâu rồi.
Người ta dám nói vậy là phải có tài thật sự, đúng không? Bị tôi đoán trúng rồi.”
Những khuôn mặt vốn khinh thường, nói mỉa mai Giang Thành.
Bây giờ bọn họ chứng kiến bản lĩnh của anh thì đều sôi nổi khen ngợi.
Nhưng đối với Giang Thành, anh không quan tâm đến mấy lời ngợi khen này, cứu được người mới là quan trọng nhất.
“Giang Thành, cậu ổn không?”
Đồng Lỗi thấy Tất Minh Châu tỉnh lại nhưng cũng không vội đến gặp bà để bàn bạc việc đầu tư vào dự án.
Ngược lại, ông ấy đến bên quan tâm Giang Thành.
“Đồng Lỗi, tôi không sao.”
Giang Thành hít sâu một hơi, xua tay với Đồng Lỗi.
Quả thật ban nãy anh tiêu hao quá nhiều linh lực, hiện tại điều tức được một lát nên cảm giác khỏe hơn chút.
“Vậy thì tốt.”
Ban nãy Đồng Lỗi nhìn dáng vẻ suy yếu của Giang Thành thì đã giật nảy mình.
Bây giờ ông nghe anh nói không sao, cũng cảm giác an tâm.
Đồng Lỗi vỗ vai Giang Thành, sau đó cười nói: “Giang thần