Phó Kiền vốn dĩ rất kiêu ngạo và đắc ý, nghe những lời nhận xét của các bạn học xung quanh, vẻ mặt anh ta lập tức trở nên khó coi, vì Phó Kiền chưa gặp Giang Thành thần y lần nào.
Chỉ nghe bố mình từng nói là đã gặp Giang thần y tại phòng của Tất Minh Châu ở bệnh viện, còn cụ thể là bệnh viện nào thì Phó Kiền không biết.
“E hèm, một nhân vật lớn như Giang thần y đương nhiên sẽ có rất nhiều người muốn mời, anh ấy bận là chuyện đương nhiên.
Cho dù tôi gọi cho anh ấy, chưa chắc anh ấy qua được.
” Phó Kiền vội vàng giải thích.
"Giờ tối rồi, biết đâu Giang thần y đang rảnh thì sao, tốt xấu gì anh cũng gọi cho anh ấy một cuộc xem thế nào.
" Giang Thành cười nói.
Phó Kiền thấy Giang Thành một mực muốn mình gọi, trong lòng anh ta càng khó chịu hơn.
"Anh cho rằng Giang thần y rảnh rỗi đến buổi lễ tốt nghiệp của người ta ăn chực uống chực như cậu chắc? Đúng là chưa trải sự đời mà.
" Phó Kiền khinh thường nhìn Giang Thành.
Phó Kiền cho rằng Giang Thành chưa trải sự đời, ăn mặc như thế này chắc là đến đây ăn chực uống chực.
Thật ra không phải Phó Kiền không muốn gọi, mà anh ta thật sự không có số điện thoại của Giang Thành, cho dù có nhưng anh ta cũng đâu quen anh, gọi thì biết mở lời sao đây.
Khi Phó Kiền vẫn đang suy nghĩ thì giảng viên Kỷ lại bắt đầu ho dữ dội, trông có vẻ rất nghiêm trọng.
"Phó Kiền, rốt cuộc cậu muốn sao đây? Không để bạn trai tôi khám cho cô Kỷ, cũng không chịu gọi cho Giang thần y, có phải cậu không muốn cô Kỷ khỏe lại đúng không?" Lâm Doãn Nhi lạnh lùng trách móc Phó Kiền.
Từ khi Lâm Doãn Nhi và Giang Thành đến đây, hai người luôn bị bắt nạt nhưng giờ Lâm Doãn Nhi thực sự không muốn nhịn nữa.
Phó Kiền thấy sắc mặt đau đớn của giảng viên Kỷ, bây giờ anh ta mới cảm thấy bối rối.
Dù gì cũng do trước đây anh ta tự nhận mình quen với Giang thần y, giờ đến một cuộc gọi cho Giang thần y anh ta cũng không gọi được thì kỳ quá.
“Được rồi, tôi gọi cũng được, nhưng tôi không chắc liệu Giang thần y có nghe máy hay không.
” Phó Kiền vừa nói vừa giả vờ lấy điện thoại di động ra, rồi thản nhiên bấm số.
Điện thoại của Giang Thành không hề đổ chuông, nhưng Phó Kiền đã bỏ điện thoại mình xuống và nói: "Nhìn đi, tôi đã nói Giang thần y rất bận đến cả điện thoại của tôi mà anh ấy cũng không nghe đây này.
"
"Không sao, sau này vẫn còn cơ hội, anh là bạn thân của Giang thần y mà, sau này chỉ cần nói một câu là anh ấy sẽ chữa cho cô Kỷ ngay ấy mà.
" Lý Thục Đình đắc ý nói.
"Đúng vậy, không cần vội.
"
"Lớp chúng ta may mà có Phó Kiền là bạn từ nhỏ của Giang thần y.
"
Không ít người nịnh nọt Phó Kiền không ngớt, còn Phó Kiền khoe khoang một cách không e dè.
Còn Lâm Doãn Nhi đúng bên cạnh cười đau bụng.
“Doãn Nhi, hài hước đúng không?” Giang Thành thấp giọng hỏi Lâm Doãn Nhi.
"Bác sĩ Giang, không ngờ ngày thường anh nghiêm túc là vậy mà bây giờ anh hư ghê nha.
" Đương nhiên, Lâm Doãn Nhi biết mục đích của Giang Thành là muốn lát nữa làm cho Phó Kiền xấu mặt, nên anh không nói mình là ai.
“Đàn ông không hư phụ nữ không yêu mà.
” Giang Thành cũng cười cười thì thầm với Lâm Doãn Nhi.
“Hư chết đi được ý.
” Lâm Doãn Nhi cười rung người.
Phó Kiền đứng một bên nhìn thấy Giang Thành và Lâm Doãn Nhi đang liếc mắt đưa tình, trong lòng anh ta bừng bừng lửa giận.
“Phó Kiền, lát nữa bố cậu sẽ đến đúng không, nếu vậy chúng tôi phải uống với bố cậu một ly mới được.
” Một cô gái đột nhiên hỏi Phó Kiền.
"Đúng vậy, bố tôi nói rằng ông ấy cũng rất biết ơn nhà trường đã giáo dục tôi, nên lát nữa ông ấy sẽ đến nói chuyện, mọi người cứ kính rượu tự nhiên, bố tôi hiền lắm.
" Phó Kiền cố ý nói lớn, như thể được kính rượu bố anh ta là một chuyện cực kỳ vinh dự vậy.
"Yên tâm, một nhân vật lớn như bố cậu, đương nhiên chúng tôi phải kính rượu rồi.
"
"Đúng vậy, nói không chừng sau này chúng tôi còn cần bố cậu giúp đỡ ấy chứ.
"
Những người ở đây