Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Bị Giáng Chức


trước sau


Phó Xương Hoa không ngờ Giang Thành sẽ xuất hiện ở lễ tốt nghiệp của con trai do ông ta tài trợ, cho nên thấy người ở đây, ông ta rất sợ người này sẽ trách tội mình.
Dù sao Phó Xương Hoa có thể bàn việc hợp tác với Tất Minh Châu hoàn toàn là nhờ một câu nói của Giang Thành.

Nếu không có anh thì có khi công ty của ông ta đã phải đóng cửa rồi.
Cho nên lúc này Phó Xương Hoa không quan tâm ai cả, nhất định phải chào hỏi Giang Thành trước.
Nhưng hành động này của Phó Xương Hoa làm cho những người trên bàn ăn đều sợ ngây người, ai cũng mở to mắt nhìn tình huống khó tin trước mặt.
"Chuyện này...!sao vậy?"
Đám người đưa mắt nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì.

Phó Xương Hoa, người bọn họ tôn trọng và kính nể như lại lộ ra vẻ hèn mọn với người họ coi khinh.
Bạn trai của Lâm Doãn Nhi rốt cuộc có lai lịch gì?
Phó Kiền và Lý Thục Đình cũng khiếp sợ.

Tuy bọn họ không rõ ràng tình huống lắm, nhưng bọn họ lại nghe rành mạch lời bố mình vừa nói.
Bố bọn họ gọi bạn trai Lâm Doãn Nhi là Giang thần y.
"Tổng giám đốc Phó, đừng khách sáo như vậy.

Tôi chỉ đi cùng bạn gái đến tham gia lễ tốt nghiệp thôi." Giang Thành nhìn Phó Xương Hoa một cái, tùy ý nói.
Thấy thái độ và cách nói năng của Giang Thành, có thể nhìn ra anh không để Phó Xương Hoa vào mắt.
"Giang thần y, nếu cậu đến đây thì nên nói sớm với tôi một tiếng chứ! Như thế tôi cũng biết mà giữ riêng ghế khách quý cho cậu.

Cậu xem, để cậu ngồi cùng bàn với thằng con tôi còn ra thể thống gì!"
"Bố, bố nhận sai người à? Bố nói anh ta chính là Giang thần y chữa khỏi bệnh cho chủ tịch Tất Minh Châu ư?" Phó Kiền hốt hoảng thốt lên.

Anh ta không ngờ bạn trai của Lâm Doãn Nhi chính là Giang thần y kia.
"Mày mẹ nó nói bậy gì đấy? Bố có nhận nhầm mẹ mày cũng không nhận nhầm Giang thần y.

Chúng ta có thể nhận được công việc ở thành phố cũng nhờ một lời của Giang thần y đấy." Phó Xương Hoa nghe con trai nói xong thì phẫn nộ tát lên gáy con một cái.

"Cái gì? Bạn trai Lâm Doãn Nhi chính là Giang thần y?"
"Nhưng rõ ràng Phó Kiền nói quen biết Giang thần y cơ mà? Sao ngồi cùng bàn lại không nhận ra người ta thế?"
Không ít người giờ mới biết rõ sự thật, cũng hiểu lúc trước Phó Kiền bốc phét mà thôi.

Nói cái gì mà bạn thân, còn gọi điện chữa bệnh cho cô mình, đều là khoác lác.
Phó Kiền và Lý Thục Đình cũng không nghĩ sẽ gặp được loại tình huống thế này.

Mặt hai người nóng rát đau đớn, không có gì có thể đau hơn bị vả mặt ngược thế này.
Đặc biệt là Lý Thục Đình, lúc trước cảm thấy tìm được Phó Kiền cũng đủ giàu rồi, chắc chắn hơn xa bạn trai của Lâm Doãn Nhi.
Nhưng cô ta không ngờ bạn trai Lâm Doãn Nhi lại là một người mà ngay cả Phó Xương Hoa cũng cần khép nép tôn trọng, thậm chí còn hèn mọn như vậy.
"Bố, mọi người nói chuyện tiếp đi.

Con có chút việc, con về trước..." Phó Kiền không còn mặt mũi nào ngồi đây nữa, đỏ mặt nói xong rồi vội vàng chạy mất.
Lý Thục Đình đương nhiên cũng không ngồi yên được.

Lần đầu cô ta gặp tình huống xấu hổ, mất mặt như vậy.

Lúc trước là Lâm Doãn Nhi thật sự không so đo với cô ta chứ không phải là so không hơn cô ta.
"Hừ, không phải là một bác sĩ nghèo kiết sao? Có cái gì mà đắc ý!" Sau khi ra khỏi phòng tiệc, Lý Thục Đình càng nghĩ càng tức giận, dậm chân bình bịch.
"Đừng nóng giận, anh cũng không nghĩ tới thằng ranh nghèo hèn kia lại là thần y trong miệng bố." Phó Kiền cũng tức, anh ta bị Giang Thành hại mất hết mặt mũi ròi.
"Con điếm đó, sớm hay muộn em cũng rạch rách mặt cô ta ra, để cô ta đỡ ra ngoài quyến rũ đàn ông." Lý Thục Đình gào lên.
Phó Kiền an ủi cô ta, nhưng trong lòng cũng muốn trả thù.

Dù sao hôm nay quá xấu hổ.
"Tổng giám đốc Phó, ông còn phải chiêu đãi người khác nữa mà.

Ông cứ đi đi, bên tôi không cần ông chiêu đãi." Giang Thành nhìn qua Phó Xương Hoa.
"Vâng vâng vâng, cảm ơn Giang thần y chăm sóc.


Nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói cho tôi." Phó Xương Hoa lại cung kính khom mình một cái rồi mới rời đi.
Sau khi Phó Xương Hoa đi, không khí bàn bên này lúng túng vô cùng.

Dù sao ban nãy bọn họ mới ra sức mỉa mai anh.
Bây giờ biết Giang Thành lại chính là Giang thần y, bọn họ không biết nên nói gì cho phải.
"Cô Kỳ, vẫn là để tôi xem bệnh cho cô trước đi!" Giang Thành nhìn cô Kỳ nói.
Cô Kỳ đương nhiên không phản đối, để Giang Thành xem cho mình.
Giang Thành bắt mạch cho cô Kỳ xong liền nói ngay: "Cô Kỳ huyết khí tích tụ, hơn nữa tuổi cao nên thành tật, còn gọi là ho hạt mơ.

Không nghiêm trọng lắm đâu.

Tôi châm cho cô mấy kim là tốt thôi."
Vừa lúc người ở đây đều là dân học y, có người tùy thân mang theo kim châm cứu, Giang Thành mượn kim bắt đầu châm cứu cho cô Kỳ.
Có thể quan sát trực tiếp Giang Thành chữa bệnh cho cô Kỳ, không ít người đều vội vàng đứng dậy, nghiêm túc quan sát, muốn biết anh dùng cách gì chữa bệnh.
Dù sao người ở đây đều học Tây y, ít người hiểu Trung y nên rất khiêm tốn.
Sau khi Giang Thành ghim mấy châm, bệnh trạng của cô Kỳ dịu đi trông thấy.
"Cô Kỳ, giờ cô cảm thấy thế nào?"
Giang Thành gỡ kim xuống, quan tâm hỏi cô Kỳ.
Sau khi rút kim châm, cô Kỳ ho khan kịch liệt, trông còn có vẻ nghiêm trọng hơn ban đầu nữa.
"Sao lại thế này? Người kia chữa được không đấy?"
"Đúng thế, hình như cô còn bị nặng hơn! Không phải Giang thần y giả mạo đấy chứ?"
"Cô Kỳ, cô không sao chứ?"
Không ít học sinh thấy tình huống này đều nghi ngờ năng lực của Giang

Thành.

Dù sao lúc trước bọn họ chỉ nghe đồn mà thôi, mà bây giờ chính bọn họ nhìn thấy Giang Thành chữa cho cô Kỳ phát bệnh nghiêm trọng hơn đây này.
Lâm Doãn Nhi thấy tình huống như vậy cũng bắt đầu lo lắng.


Tuy cô thật sự tin y thuật của Giang Thành, nhưng trông dáng vẻ cô Kỳ lúc này cũng khiến người lo lắng.
"Khụ!"
Cô Kỳ lại ho mạnh một tiếng, khụ ra một khối đờm.

Lâm Doãn Nhi vội rút khăn tay đón lấy.
"Khá hơn rồi, giờ đỡ nhiều lắm rồi." Cô Kỳ vội vàng thở phào một hơi.

Lúc trước vẫn luôn ho khan, cũng cảm giác không thông khí vì có đàm chặn cổ họng, khụ kiểu gì cũng không ra, chỉ có thể dùng thuốc mới hơi đỡ một chút.
Giờ bà ấy cảm thấy ho ra cục đàm kia xong thoải mái hắn lên.
"Cô không sao thật chứ ạ?" Bạn học Hạ Nhiễm ở cạnh vội hỏi cô Kỳ.
"Thật không sao rồi.

Bao nhiêu năm rồi cô chưa cảm thấy hít thở nhẹ nhõm như bây giờ." Cô Kỳ vui sướng nói, sau đó nhìn Giang Thành đầy biết ơn.
"Cậu là Giang Thành đúng không? Không ngờ y thuật của cậu cao siêu như vậy.

Tôi đi rất nhiều bệnh viện rồi, hoàn toàn không có cách chữa.

Ai biết cậu ghim vài kim đã khỏi rồi." Cô Kỳ cảm thán với y thuật của Giang Thành vô cùng.
Lần này cả bàn đều tận mắt thấy y thuật của Giang Thành, bắt đầu khen ngợi liên tục.
"Tôi nói rồi mà, Doãn Nhi là cô gái vĩ đại như thế sao có thể tìm bạn trai quá kém được.

Tôi đã sớm nhìn ra anh Giang không đơn giản mà."
"Đúng nha, ai nói ăn mặc không ra gì là kém cỏi? Người ta khiêm tốn có được không hả? Chẳng trách bố Phó Kiền cũng kính nể anh ấy!"
"Doãn Nhi, cậu có mắt nhìn người thật đấy, tìm được bạn trai tốt như thế.

Có y thuật này thì về sau có gì phiền muộn nữa chứ!"
Những người này vốn còn hâm mộ Lý Thục Đình, giờ đem ra so thì bạn trai của Lâm Doãn Nhi không biết tốt hơn bạn trai Lý Thục Đình bao nhiêu lần.
Giang Thành đã quen với việc người khác gió chiều nào xoay chiều ấy rồi, đối mặt với lời khen như vậy cũng không để ý quá mức.

Anh ngồi với Lâm Doãn Nhi thêm một lúc rồi mới rời khỏi hội trường lễ tốt nghiệp.
"Giang Thành, hôm nay cảm ơn anh lắm." Lâm Doãn Nhi đi cạnh anh, thật lòng biết ơn.


Nếu không có anh thì hôm nay cô chắc chắn sẽ phải chịu Lý Thục Đình sỉ nhục.
"Khách sáo cái gì? Không phải chúng ta từng là đồng nghiệp sao?" Giang Thành cười với Lâm Doãn Nhi.

Trong lòng anh thật sự thích cô bé này, cô ấy đáng yêu như vậy cơ mà.
"Giang Thành, tôi có thể..." Lâm Doãn Nhi nói được một nửa bỗng nhìn ra sau lưng Giang Thành: "Chị Hứa Tình?"
"Hứa Tình?"
Giang Thành không ngờ Hứa Tình cũng đến đây, vội quay đầu nhìn lại, kết quả sau lưng chẳng có ai cả.

Chờ anh quay lại nhìn Lâm Doãn Nhi, cô ấy nhón chân hôn nhẹ lên mặt anh.
"Doãn Nhi, cô làm gì vậy?" Lúc này Giang Thành mới phát hiện mình trúng kế, Lâm Doãn Nhi giả bộ gọi người sau lưng anh là để đánh lạc hướng mà thôi.
"Không có gì, thật ra tôi vẫn luôn rất thích anh, nhưng sau lại biết anh và cô Hứa ở bên nhau.

Tuy anh chỉ làm bạn trai của tôi đêm nay nhưng tôi đã thỏa mãn rồi, tôi không nhịn được mà muốn hôn anh một lần." Lâm Doãn Nhi xấu hổ nói.
"Được rồi, cô là một cô gái tốt, sau này cô sẽ gặp được người đàn ông tốt với cô thôi." Giang Thành nhẹ nhàng nói với cô ấy.
"Ừm, tôi biết rồi!" Lâm Doãn Nhi nghiêm trang gật đầu.
Giang Thành và Lâm Doãn Nhi vừa đi vừa nói chuyện phiếm, sau đó đưa cô ấy về nhà.

Lâm Doãn Nhi nhìn theo anh lái xe rời đi, trong lòng cũng rất cảm khái.

Nếu cô ấy thật sự có thể ở bên anh thì tốt rồi.
Hôm sau, Giang Thành và Hứa Tình vừa vào bệnh viện thì nghe nói viện trưởng mới đã đến nhậm chức.
"Thật ra Thẩm Băng làm việc rất tận trách nhiệm, đáng tiếc cô ấy đi rồi." Giang Thành than thở.

Lúc trước Thẩm Băng còn từng giúp đỡ anh.
"Sao vây? Anh không nỡ người đẹp đi à?" Hứa Tình lườm anh một cái, lạnh giọng nói.
"Nào có! Anh có mình em là đủ rồi!" Giạng Thành nói xong còn hôn chụt lên má cô.
Sau khi lên tầng, Giang Thành và Hứa Tình tách ra.

Nhưng vừa đến cửa văn phòng của mình, anh phát hiện chìa khóa lại không mở được cửa.

Anh đang thắc mắc thì một y tá vội vàng chạy tới nói: "Bác sĩ Giang, anh bị giáng chức xuống thành y tá nam, sau này phải qua khu y tá làm việc!".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện