Giang Thành nghe y tá nói xong thì giật mình hỏi: "Vì sao?"
"Tôi cũng không rõ lắm, là quyết định của viện trưởng mới." Y tá này biết Giang Thành rất xuất sắc, y thuật cũng tốt vô cùng nên mới nói chuyện này cho anh.
"Viện trưởng mới có trong phòng làm việc không?" Giang Thành hỏi y tá.
"Có!" Cô ấy gật đầu với anh.
Giang Thành không chần chừ, đi thẳng tới văn phòng viện trưởng.
Thật ra anh không để ý công việc này lắm, chỉ không muốn bị giáng chức vô duyên vô cớ như vậy thôi.
Người ta nói rằng quan mới nhận chức sẽ đốt ba hồi lửa, nhưng mà lửa của viện trưởng đốt nhầm chỗ quá.
Giang Thành đi tới cửa văn phòng viện trưởng, không gõ cửa mà đẩy thẳng ra rồi bước vào.
Anh thấy viện trưởng mới đến là một người đàn ông trung niên hói đầu đeo kính lão, đang tập trung xem giấy tờ gì đó.
Ông ta nghe tiếng người vào bèn ngẩng đầu nhìn cửa, cũng thấy được Giang Thành.
"Cậu là ai? Trước khi vào không biết gõ cửa hả?"
Ông già hói đầu khó chịu nhìn Giang Thành, cảm thấy người này không biết lễ phép.
"Tôi là Giang Thành, ông là viện trưởng mới à?"
Giang Thành đi tới trước mặt ông ta.
"Đúng vậy, kẻ hèn này tên là Hoàng Nguyên Xương."
Viện trưởng hói ngồi nhìn Giang Thành nghiêm túc, sau đó nói tiếp:
"Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là y tá nam hối lộ viện trưởng, mượn quan hệ trèo lên thành bác sĩ đúng chứ?"
Giang Thành nghe viện trưởng nói vậy là hiểu, ông ta cho rằng anh dựa quan hệ mới lên được chức bác sĩ, chứ không phải vì anh có năng lực.
"Viện trưởng Hoàng, chắc ông vừa tới nên không rõ lắm, tôi từng chữa khỏi rất nhiều ca bệnh trong viện, có các bác sĩ và y tá khác làm chứng, tôi có tư cách trở thành bác sĩ." Giang Thành nghiêm túc nói.
"Tôi biết, tôi cũng xem mấy ca bệnh cậu xử lý rồi, chẳng qua là vài trò lừa đảo Trung y thôi, không có ý nghĩa thực sự nào cả!" Hoàng Nguyên Xương cười lạnh.
Hoàng Nguyên Xương biết Giang Thành từng hoàn thành rất nhiều ca giải phẫu khó tin, nhưng y thuật cao tới đâu cũng không nghĩa lý gì với ông ta cả.
Không như để bệnh nhân nằm viện, từ từ uống thuốc, điều trị và giải phẫu, mà Giang Thành dùng phương pháp châm cứu chữa khỏi người bệnh nhanh chóng.
Bọn họ xuất viện thì ông ta còn mỡ để kiếm ư?
Vì vậy sau khi tiếp quản bệnh viện số một thành phố Lư Dương, việc đầu tiên Hoàng Nguyên Xương nghĩ đến là đá Giang Thành ra khỏi đội ngũ chữa bệnh.
Vừa tra xét thì thấy Giang Thành vốn là y tá nam, vậy để anh về làm lại y tá nam là tốt rồi.
"Viện trưởng Hoàng..."
"Cậu không cần nói thêm gì nữa, tôi đã quyết định rồi.
Cậu vẫn là làm y tá nam chăm sóc người ta đi, cậu không thích hợp với công việc trị bệnh cứu người đâu." Hoàng Nguyên Xương cắt ngang những gì Giang Thành định nói.
Giang Thành thấy thái độ Hoàng Nguyên Xương thì khó chịu trong lòng, anh cũng không phải loại người mặc cho người ta xoa nắn.
Anh lạnh giọng nói: "Được, đã vậy thì tôi không làm nữa! Tôi từ chức!"
"Từ chức?"
Hoàng Nguyên Xương cười khẩy, sau đó nói: "Lấy từ chức ra dọa tôi đúng không? Nói cho cậu biết, bệnh viện chúng ta ai cũng chuyển chức được! Đừng tưởng cậu đi thì bệnh viện này không hoạt động nổi!"
Giang Thành không đáp lời, xoay người ra khỏi phòng viện trưởng.
"Hừ, nhãi ranh vắt mũi chưa sạch cũng dám đối đầu với ông đây." Hoàng Nguyên Xương cười lạnh.
"Viện trưởng, quả nhiên là anh có cách!" Giang Thành vừa ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, một người đàn ông trung niên bỗng bước ra từ sau tấm mành ngăn.
Người này chính là trưởng khoa Trần của viện.
Ông ta vẫn luôn rất bất mãn với Giang Thành.
Nhưng lúc trước thấy được Thẩm Băng rất quan tâm anh nên ông ta cũng chỉ có thể nhẫn chịu, không chạy đến gây sự với anh.
Nhưng lần này viện trưởng Hoàng Nguyên Xương vừa tới đã thấy không quen nhìn kiểu người như Giang Thành.
Trưởng khoa Trần lập tức nhân cơ hội giúp Hoàng Nguyên Xương đối phó với Giang Thành, ép Giang Thành rời đi.
"Đáng gì đâu, cứ chờ đi, tôi phải tìm cách để cô ả tên Hứa Tình đi luôn mới được." Hoàng Nguyên Xương cười lạnh nói với trưởng khoa Trần.
"Đúng thế, Hứa Tình với Giang Thành là cá mè một lứa với nhau.
Bọn họ đều không biết cách dựa vào chữa bệnh để kiếm tiền." Trưởng khoa Trần cũng rất bất mãn.
Hoàng Nguyên Xương đương nhiên biết, hai người kia đều tận tâm chữa bệnh cho bệnh nhân.
Nhưng chữa khỏi bệnh nhân nhanh như vậy thì chỉ khiến bệnh viện thu vào ít đi.
Vì thế ông ta vừa tiếp quản bệnh viện thì nơi này đã chẳng có bao nhiêu thứ để vớt vát rồi.
"Yên tâm đi, nếu tôi đã đến đây rồi thì sau này chúng ta sẽ phát tài lớn, dù sao chữa kiểu gì chẳng khỏi bệnh, chỉ khác nhau ở chỗ chữa nhanh hay chữa chậm thôi mà." Hoàng Nguyên Xương thản nhiên cười nói, ông ta rất có kinh nghiệm trong phương diện này.
"Vâng vâng vâng, sau này tôi xin theo viện trưởng Hoàng kiếm ăn." Trưởng khoa Trần nịnh nọt nói với Hoàng Nguyên Xương.
Trưởng khoa Trần nghe nói Hoàng Nguyên Xương có quan hệ ở thủ đô, bối cảnh kia không phải dạng vừa đâu, cho dù có chút sai lầm cũng không đáng e dè.
Giang Thành về viết đơn xin từ chức, sau đó chạy tới văn phòng của Hứa Tình.
"Làm sao thế? Trông anh không vui lắm!" Hứa Tình thấy Giang Thành đến văn phòng mình thì tò mò hỏi.
"Bà xã, anh từ chức rồi." Giang Thành nghiêm trang nói với Hứa Tình.
"Thật hay giả? Đừng có đùa em." Hứa Tình nghe vậy thì kinh ngạc nhìn anh.
"Thật đấy, viện trưởng mới tới giáng chức anh, bảo anh đi làm y tá nam.
Anh giận quá nên từ chức luôn rồi." Giang Thành rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Hứa Tình cũng đã nhìn ra, Giang Thành không cố ý đùa cô mà là nghiêm túc.
"Em đi tìm viện trưởng mới nói lý lẽ! Vì sao muốn đưa anh về làm y tá nam chứ!" Hứa Tình