Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Quần Chúng Phẫn Nộ


trước sau


Hoàng Nguyên Xương nghe chủ nhiệm Trần vạch trần thì mặt xanh lét, tim lạnh xuống.

Đồ vô dụng này nữa, sao có thể khai ông ta ra ngoài thế chứ?
Nếu chủ nhiệm Trần không khai mình thì còn có khả năng lo liệu giúp ông ta.

Kết quả lần này mình xong đời, chủ nhiệm Trần chắc chắn cũng không thoát được.
"Ông nói nhăng nói cuội cái gì thế hả? Tôi bảo ông đổi thuốc giả hồi nào?" Hoàng Nguyên Xương phẫn nộ nhìn chủ nhiệm Trần.
"Sao lại không phải, rõ ràng là ông bảo tôi đổi thuốc giả." Chủ nhiệm Trần gào vào mặt viện trưởng Hoàng, sợ nếu gánh tội một mình sẽ phải chịu mức phạt nghiêm trọng.
"Tôi cũng đâu bảo ông đổi thuốc của chủ tịch Tất chứ hả?" Hoàng Nguyên Xương cũng bực bội quát chủ nhiệm Trần.
Thằng điên này nữa, mẹ nó đổi của ai chẳng được, lại đi đổi của chủ tịch Tất.

Không phải muốn chết thì là gì?
"Viện trưởng Hoàng, ý là ông thừa nhận mình bảo chủ nhiệm Trần đổi thuốc giả đúng không?"
Đồng Lỗi nhìn hai người Hoàng Nguyên Xương cãi cọ, ung dung hỏi.
Lúc này Hoàng Nguyên Xương mới phản ứng lại, biết đã lỡ miệng, giờ có đổi lời cũng vô dụng.
"Viện trưởng Hoàng tự ý sử dụng thuốc giả, chỉ cần tôi báo lên trên thì ông đừng mơ giữ cái ghế viện trưởng này, dù người bên thủ đô cũng không đảm bảo cho ông được đâu."
Đồng Lỗi trầm giọng nói với Hoàng Nguyên Xương.
“Cục trưởng Đồng, ông làm vậy cũng không mang lại cho ông ích lợi gì, cần gì phải gắt thế hả?”
Hoàng Nguyên Xương thấy việc bị vạch trần, vội vàng nói với Đồng Lỗi.

“Viện trưởng Hoàng, tôi vốn đánh giá cao bệnh viện, chuẩn bị tài trợ thiết bị và dụng cụ tiên tiến.

Nhưng mà cách làm hiện tại của ông khiến tôi hoài nghi tố chất của bệnh viện này.”
Tất Minh Châu lạnh nhạt nói với Hoàng Nguyên Xương.
Thật ra Tất Minh Châu nể mặt Giang Thành nên đang định tài trợ các loại thiết bị và cơ sở vật chất cho bệnh viện.

Tuy nhiên Giang Thành đã bị đuổi việc, bà ấy chẳng còn lý do gì tài trợ bọn họ.
Chưa kể viện trưởng Hoàng này còn lén đổi thuốc của mình, dùng thuốc chất lượng kém đến truyền vào cơ thể mình, rất quá đáng.
Lúc này Hoàng Nguyên Xương thật sự luống cuống.

Ông ta vốn dĩ chỉ cần làm việc đàng hoàng thì sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, nhưng vì tự nghĩ mình thông minh nên kết cục hiện giờ là ông ta không còn bất cứ thứ gì.
"Chủ tịch Tất, tôi..."
Chưa đợi ông ta nói xong, Tất Minh Châu đã dẫn đầu rời đi.

Giang Thành không ở đây, bà ấy cũng chẳng còn lý do lưu lại.
"Cục trưởng Đồng..."
"Ông chờ thông báo của tòa án đi.

Nếu không phải ông công khai tin sa thải Giang Thành lên tivi thì có khi tôi đã không tìm ông sớm như vậy."
Đồng Lỗi lạnh nhạt nhìn thoáng qua Hoàng Nguyên Xương, sau đó xoay người rời đi.
Hoàng Nguyên Xương nghe được lời này mới hiểu, thì ra vì tin tức ông ta đăng trên tivi.

Chẳng lẽ Giang Thành kia thật sự quan trọng đến vậy sao? Đáng giá cả cục trưởng Đổng và Tất Minh Châu giúp đỡ cậu ta dẫn tới tình huống như bây giờ à?
Ngay lập tức, cả người Hoàng Nguyên Xương tê liệt ngồi trên ghế của mình.
"Viện trưởng Hoàng, tôi cũng đi đây."
Chủ nhiệm Trần không quan tâm được nhiều như vậy.

Ông ta muốn đi tìm Đồng Lỗi lấy công chuộc tội, biết đâu còn bảo vệ được sự nghiệp sau này của mình.
"Đồ khốn, thứ khốn nạn không thành công, chỉ biết làm hỏng việc." Hoàng Nguyên Xương chửi ầm lên với bóng lưng của chủ nhiệm Trần.
"Mẹ nó, tao không tin một Giang Thành nho nhỏ còn có thể lật trời hay sao?" Hoàng Nguyên Xương thẹn quá thành giận, không tin bản thân không trị được Giang Thành.
Viện trưởng Hoàng không cho rằng mình làm sai, càng không tin mình sẽ ngã ngã quỵ ở một địa phương nhỏ như Lư Dương này.

Ông ta muốn chỉnh đốn cho Giang Thành chịu phục thì thôi.

Buổi trưa, khi Hoàng Nguyên Xương xuống tầng dưới thì thấy ngoài cửa sảnh có rất nhiều người, họ quan sát ông ta một lát, sau đó vây ông ta lại.
"Ông là Hoàng Nguyên Xương, viện trưởng mới đến đúng không?" Một người đàn ông hỏi Hoàng Nguyên Xương.
"Đúng vậy, là tôi.

Có chuyện gì vậy?"
Ông ta khó hiểu nhìn đối phương, mình không quen người này.
"Đánh ông ta! Ông ta dám vu oan Giang thần y.

Là Giang thần y cứu mạng con tôi, vậy mà ông ta

dám sa thải Giang thần y."
Người đàn ông kia nghe được khẳng định thì lập tức bùng nổ cơn bất bình.
"Đúng đấy! Chính là Giang thần y đã chữa khỏi bệnh lâu năm của tôi.

Vậy mà ông ta dám để đài truyền hình sủa bậy về cậu ấy, đánh chết ông ta đi!" Một người phụ nữ trung niên cũng tức giận hét lên.
Thì ra những người này đều là bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân từng được Giang Thành chữa khỏi, bọn họ nhìn thấy tin tức thì ùa tới đây đòi lại công bằng cho anh.
"Các người làm gì đấy? Đánh người là phạm pháp! Đây là bệnh viện!" Hoàng Nguyên Xương sợ hãi khi thấy nhiều người bao vây mình, bèn hốt hoảng cảnh cáo.
"Phạm pháp cũng đánh! So với ân cứu mạng của Giang thần y thì phạm pháp đã tính là gì hả?" Người đàn ông trung niên kia nói xong thì nắm đấm đã đánh vào sống mũi của Hoàng Nguyên Xương.
Đám người đồng loạt ùa lên, đuổi đánh ông ta.

Mãi tới khi bảo vệ đến và báo cảnh sát, các bệnh nhân mới dừng hành hung viện trưởng.
Nhưng lúc này Hoàng Nguyên Xương đã bị đánh thảm lắm rồi, quần áo rách bươm, mũi và miệng đều là máu.
"Mẹ nó, một đám dân đen! Lần sau đừng hòng ông đây chữa bệnh cho các người."
Hoàng Nguyên Xương tức nổ phổi rồi, không ngờ uy vọng của Giang Thành trong lòng người bệnh lại cao như vậy, có khả năng làm bọn họ kích động chạy tới đánh ông ta.
"Mẹ nó chứ! Chơi chiêu ngầm đúng không? Ông mày cũng có thể tìm người xử lý mày." Hoàng Nguyên Xương gọi một cuộc điện thoại, muốn tìm du côn đáng gờm nhất bản địa đi đối phó Giang Thành.
Ông ta biết địa chỉ của Giang Thành, cứ tìm đến thẳng nhà làm tung lên là tốt nhất.

Hoàng Nguyên Xương nhanh chóng hỏi thăm ra du côn khét tiếng nhất nơi này tên là Vũ Địch, loại côn đồ như vậy cứ trả công là sẽ làm việc, cho nên ông ta gọi thẳng qua.
"Ai đấy?" Đinh Vũ Địch nghe máy.
"Có phải Đinh Vũ Địch không? Có người quen cho tôi số của cậu, tôi muốn cậu giúp tôi dạy bảo một người tên là Giang Thành.

Chờ xong chuyện tôi chắc chắn sẽ hậu tạ." Hoàng Nguyên Xương nói một tràng.
"Tôi hỏi ông là ai?" Đinh Vũ Địch nói.
"Tôi là viện trưởng Bệnh viện số một - Hoàng Nguyên Xương.

Cậu yên tâm đi, tiền là không thể thiếu được." Hoàng Nguyên Xương cảm thấy Đinh Vũ Địch thiếu tiền.
"Đệch mợ! Mọe nó là Hoàng Nguyên Xương đấy à! Là cái thằng sa thải đại ca tao đúng không? Tao chưa tìm mày thì thôi mày lại dám gọi tao? Giờ bố mày phải đi giết chết mày!" Đinh Vũ Địch chửi ầm lên.
Hoàng Nguyên Xương nghe xong câu này thì hoảng sợ ngắt máy.
Đậu má? Giang Thành là đại ca của Đinh Vũ Địch à? Rốt cuộc thằng ranh kia có gì mà ai cũng nghe theo thế?
Còn nữa, nếu Đinh Vũ Địch dẫn người tìm tới thì ông ta thê thảm rồi.
Hoàng Nguyên Xương sợ đến mức muốn chuồn, nhưng điện thoại chợt vang lên, màn hình hiển thị số vợ ông ta.
"Sao thế?" Hoàng Nguyên Xương mất kiên nhẫn hỏi.
"Ông xã, bệnh của bố anh tái phát rồi, lần này còn rất nghiêm trọng, uống thuốc cũng không thấy đỡ.

Phải làm sao đây?" Giọng vợ của Hoàng Nguyên Xương vang lên..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện