"Sao lại thế được?"
Hoàng Nguyên Xương nghe nói bố mình xảy ra chuyện thì hốt hoảng không thôi.
Tuy ông ta làm người chẳng ra gì, nhưng làm con lại rất hiếu thảo, cũng sợ bố mình xảy ra chuyện nguy kịch tới tính mạng.
"Em cũng không biết, bây giờ làm sao đây?" Vợ Hoàng Nguyên Xương ở bên kia đầu dây luống cuống.
"Đưa bố đến viện ngay đi, mà không, anh gọi xe cứu thương đến đón." Hoàng Nguyên Xương vội vàng nói xong câu này liền ngắt máy.
Tiếp đó, ông ta vội vã gọi điện thoại cho bệnh viện đưa xe cứu thương đi đón người.
Tuy Đồng Lỗi đã biết ông ta bán thuốc giả, nhưng người trong viện chưa rõ ông ta sắp bị tóm, chắc chắn vẫn sẽ nghe ông ta sai bảo.
Xe cứu thương lập tức hú còi chạy về phía nhà Hoàng Nguyên Xương, đưa bố ông ta tới thẳng phòng cấp cứu.
Cùng lúc đó, Hoàng Nguyên Xương cũng gọi bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện tới xem bệnh cho bố mình.
Nhưng ông ta không biết những y bác sĩ này có thể chữa khỏi hay không.
Trước đây Hoàng Nguyên Xương từng muốn đón bố mình đến thủ đô khám bệnh, nhưng bố ông ta cảm thấy thái độ làm người của con trai có vấn đề, hờn dỗi không để ý tới ông ta, cho nên vẫn chưa tới thủ đô khám được.
Sau đó Hoàng Nguyên Xương xảy ra chuyện ở thủ đô, đã chủ động xin được chuyển công tác đến Lư Dương, một phần cũng để chăm sóc bố mình.
Chỉ là ông ta không ngờ mình vừa đến bên này không lâu, bệnh của bố lại tái phát.
Hoàng Nguyên Xương mang bộ dáng chật vật đi tới đi lui ngoài cửa phòng cấp cứu.
Thật lâu sau cửa phòng cấp cứu mới mở ra, mấy y bác sĩ đi ra từ bên trong.
"Viện trưởng Hoàng, ông làm sao thế? Sao giống như vừa bị người đánh thế?" Một bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, quan tâm hỏi han.
"Đừng có hỏi mấy thứ vô dụng này, tình huống của bố tôi thế nào rồi?" Nếu là ngày thường có bác sĩ quan tâm thì ông ta sẽ rất vui vẻ.
Nhưng lúc này ông ta chỉ quan tâm tới an nguy của bố mình
Nghe Hoàng Nguyên Xương hỏi, khuôn mặt mấy bác sĩ vừa ra khỏi phòng đều tái đi, trông rất khó coi.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau không biết nên nói gì.
"Ngây người làm cái gì? Nói đi!”
Hoàng Nguyên Xương thấy không ai chịu lên tiếng thì tức giận quát nhỏ.
"Viện trưởng Hoàng, tình huống của bố ông đã không thể cứu vãn rồi.
Có vẻ là ung thư gan giai đoạn cuối, nhưng không dùng thuốc ức chế nên tế bào ung thư đã lan ra các cơ quan nội tạng khác.
Đến thời điểm này là bó tay hết cách rồi." Một bác sĩ nơm nớp nói xong.
"Cái gì?"
Hoàng Nguyên Xương đương nhiên biết bố mình bị ung thư gan, nhưng rõ ràng phát hiện sớm, ông ta cũng mua thuốc cho bố mình uống, sao ông ấy không dùng chứ?
"Nói lung tung gì đấy hả? Tôi đã đưa thuốc cho ông ấy từ sớm rồi, sao lại là không dùng thuốc ức chế?"
Hoàng Nguyên Xương tức giận túm cổ áo bác sĩ kia.
"Tôi...!Chúng tôi đều nói thật, đã kiểm tra toàn diện.
Ông không tin thì xem đi, đây là báo cáo xét nghiệm." Bác sĩ bị túm cổ vội vàng lấy báo cáo từ tay bác sĩ đằng sau.
Hoàng Nguyên Xương vội vàng giằng lấy báo cáo, cẩn thận nhìn từng chút một, sau đó phát hiện kết quả đúng như lời họ nói.
Sao có thể chứ? Rõ ràng ông ta sớm mua thuốc đặc trị nhập khẩu từ nước ngoài cho bố rồi cơ mà? Nếu uống từ khi mới phát hiện thì chắc chắn có thể chữa khỏi.
"Tiểu Cầm, bình thường bố không uống thuốc à?" Hoàng Nguyên Xương nhìn sang vợ mình ở ghế chờ.
"Có uống mà! Mỗi lần em đều nhìn bố uống xong thuốc mới đi." Vợ ông ta cuống quít đáp.
"Thế sao lại thành như vậy được?" Hoàng Nguyên Xương khó hiểu.
"Viện trưởng Hoàng, khi chúng tôi xét nghiệm cho ông cụ thì có kiểm tra ra thành phần Irinotecan*, nhưng trong thuốc còn có vài thành phần khác.
Có phải các ông mua phải thuốc giả rồi không?" Một bác sĩ hỏi Hoàng Nguyên Xương.
"Thuốc giả?"
Hoàng Nguyên Xương chợt nghĩ đến nguyên do này.
Lúc trước ông ta nói với bạn rằng muốn mua thuốc ung thư, tuy có cường điệu rằng phải lấy thuốc thật, nhưng rất có thể bên kia vì lợi nhuận mà mang thuốc giả cho ông ta.
"Mẹ nó, bọn khốn này.
Bán thuốc giả cho cả ông đây à?" Hoàng Nguyên Xương tức giận đến tột cùng.
Mà lúc này Hoàng Nguyên Xương bỗng nghĩ tới, bố mình uống phải thuốc giả dẫn tới nguy hiểm tính mạng, ông ta tức giận vô cùng.
Vậy lúc trước những người uống phải thuốc giả do ông ta bày kế cũng có cảm giác tương tự đúng không?
"Anh thấy chưa! Lúc trước tôi đã không cho anh bán thuốc giả rồi mà anh không nghe! Giờ hay lắm! Báo ứng đến trên người mình rồi!" Tiểu Cầm ở cạnh đấy cũng không quan tâm được gì nữa, khóc lóc ầm ĩ.
Ủng hộ chính chủ vào ngay _ trù mtruуện.
_
"Cái gì...!Viện trưởng bán thuốc giả ư?"
"Có phải bác sĩ Giang và bác sĩ Hứa bị đuổi cũng liên quan đến chuyện này không?"
"Đúng đấy! Nếu không thì sao đang yên ổn lại sa thải hai bác sĩ giỏi như vậy chứ?"
Các bác sĩ đang đứng ở cửa phòng cấp cứu đều nghe được vợ Hoàng Nguyên Xương oán hận, khiếp sợ nhìn nhau bàn tán.
Hoàng Nguyên Xương thấy tình huống này thì mặt đỏ bừng lên, tức giận chỉ tay vào Tiểu Cầm mắng: "Mẹ nó chứ, giờ là lúc để cô nói mấy lời này đấy à? Câm mồm chó của cô lại!"
Sau đó ông ta quay sang nhìn các bác sĩ, lạnh giọng nói: "Tôi mặc kệ thế nào, bây giờ các người phải cho tôi một phương án giải quyết."
"Chuyện này...!viện trưởng Hoàng, chúng tôi thật sự không có cách nào, tế bào ung thư đã khuếch tán tới toàn thân, không thể cứu chữa đâu." Mấy bác sĩ khó xử nhìn Hoàng Nguyên Xương.
"Tôi chuẩn bị thiết bị hiện đại nhất, điều kiện chữa bệnh tốt nhất cho