Tiếng hét chói tai của Hầu Tam khiến Dương Tuyên giật bắn người, vốn anh ta cho rằng chỉ cần dùng kỹ thuật xoa bóp bình thường là có thể nắn cánh tay bị trật khớp trở lại đúng vị trí, nhưng hiện giờ xem ra thì không phải vậy rồi.
"Gào cái gì mà gào? Vết thương này không nghiêm trọng như vậy đâu." Dương Tuyên lúng túng nhìn ra phía bên ngoài.
Anh ta cũng không muốn người khác nghĩ kỹ thuật của mình kém cỏi, xoa bóp là kỹ thuật cơ bản nhất của Trung y, nếu như tổn thương nhỏ như này mà anh ta cũng không thể chữa nổi thì mặt mũi của anh ta sẽ mất sạch.
"Sao lại không đau chứ, đau hơn lúc trước nhiều lắm." Hầu Tam nghiến răng đáp.
Dương Tuyên kiểm tra lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc, đúng là tình hình không hề đơn giản như anh ta suy nghĩ, không chỉ xương cốt có vấn đề, ngay cả gân cũng lệch vị trí.
Lần này Dương Tuyên tập trung toàn bộ tinh thần, xoa bóp thêm một lần nữa, kết quả là Hầu Tam la hét lần sau lớn hơn lần trước, thậm chí có thể nói còn đau đớn hơn cả khi chịu hình phạt, thân thể anh ta co quắp lại.
"Anh...!anh ơi, rốt cục thì anh có chữa được hay không vậy? Nếu như anh không chữa được thì đừng lấy tôi để luyện tập chứ." Hầu Tam không thể chịu đựng thêm nổi nữa, hét lên với Dương Tuyên.
Trên trán Dương Tuyên đã chảy đầy mồ hôi lạnh, trong lòng không hề nắm chắc.
Anh ta chưa từng gặp phải tình hình phức tạp như bây giờ, xương gân hoàn toàn rối loạn, dường như là đã bị một kỹ thuật vô cùng phức tạp gây ra vậy, anh ta không hề có đầu mối nào cả.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Hình như bác sĩ Dương không thể xử lý được chuyện này thì phải?!"
"Không thể nào, anh ta là học trò của đại sư Thước cơ mà, chẳng phải chỉ cần xoa bóp là sẽ xử lý được mấy ca trật khớp như này thôi sao?"
"Đúng vậy, đại sư Thước là thành viên của hiệp hội Trung y của tỉnh chúng ta, được mọi người kính trọng, cho dù xét trên cả nước thì ông ấy cũng rất nổi tiếng, học trò của ông ấy sao có thể không giải quyết được vấn đề này chứ."
Đám đông vây xem mỗi người chêm vào một câu, hiển nhiên đều rất có lòng tin vào Dương Tuyên, thế nhưng chính những lời nói này lại đẩy Dương Tuyên lên trên đống lửa.
Dương Tuyên tiếp tục chữa trị cũng không được, không trị thì cũng không xong, dù sao anh ta cũng là người có danh tiếng không nhỏ, không thể bị mất mặt ở bệnh viện nhỏ bé này được.
"Mấy người câm miệng lại hết cho tôi." Dương Tuyên thẹn quá hóa giận, hét lên với đám đông ở chung quanh: "Mấy người khiến tôi không thể chẩn trị được đó."
Đám đông xung quanh lập tức yên tĩnh, dù sao Dương Tuyên cũng là học trò của bác sĩ nổi tiếng, bọn họ thì đều là bệnh nhân, cho dù họ có bất mãn với thái độ của Dương Tuyên thì cũng không có cách nào cả.
Dương Tuyên suy nghĩ một lúc, cảm thấy tự tin vài phần mới đưa tay ra nắm lấy bả vai Hầu Tam.
Hầu Tam sợ hãi giật bắn người, anh ta sợ tình trạng của mình bị Dương Tuyên chữa thành nghiêm trọng hơn.
"Nếu như anh muốn cánh tay của anh ta bị phế thì cứ tiếp tục chữa đi!"
Khi Dương Tuyên chuẩn bị thử thêm một lần thì có một giọng nói quen thuộc từ phía bên ngoài truyền vào, anh ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn sang, thấy Giang Thành và Thẩm Băng đi tới.
"Là anh?"
"Là mày?"
Dương Tuyên và Hầu Tam đồng thanh nói.
Dương Tuyên nhớ kỹ tình cảnh mất mặt của mình khi ở nhà họ Triệu, vốn anh ta có thể chữa khỏi cho Triệu Xương Kiệt, cuối cùng lại bị Giang Thành chiếm hết lợi ích, làm hại anh ta mất mặt với người nhà họ Triệu, không ngờ rằng anh ta gặp lại Giang Thành ở chỗ này.
Còn Hầu Tam thì mới có mâu thuẫn với Giang Thành vào ngay ngày hôm qua, hơn nữa anh ta vẫn nhớ rõ lời Giang Thành nói, chỉ có Giang Thành mới có thể chữa trị cho cánh tay của anh ta mà thôi.
Giang Thành không thèm để ý tới Dương Tuyên, nhìn về phía Hầu Tam đang đau đớn khó lòng chịu đựng thêm được nữa, anh còn tưởng là ai phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết như vậy, hóa ra là Hầu Tam.
"Tôi đã nói rồi, chỉ có tôi mới chữa trị được cho cánh tay của anh mà thôi, hiện giờ anh đã tin chưa hả?" Giang Thành tựa cười mà không phải cười, nhìn Hầu Tam hỏi.
Vốn Hầu Tam không hề tin, thế nhưng anh ta đã chạy suốt cả đêm tới bệnh viện, hiện giờ còn gặp cả thần y họ Dương cũng không thể chữa khỏi được, xem ra đúng là chỉ có mình Giang Thành mới chữa khỏi.
"Anh ơi, anh mau cứu tôi với, tôi đau sắp chết rồi." Hiện giờ Hầu Tam coi Giang Thành là vị cứu tinh duy nhất của mình, vội vàng quỳ xuống, kéo áo Giang Thành cầu xin.
Giang Thành thở dài một tiếng, nếu biết trước có ngày hôm nay thì trước đó sao lại làm vậy chứ, anh nói: "Được rồi, tôi sẽ nối khớp lại cho anh."
Giang Thành bảo Hầu Tam đứng dậy, định chữa trị cho Hầu Tam, đúng lúc này thì Dương Tuyên chặn Hầu Tam lại, nói: "Từ từ đã, anh ta là bệnh nhân của tôi, dựa vào đâu mà anh chữa trị chứ?"
Dương Tuyên rất bất mãn với Giang Thành, hơn nữa anh ta cũng sợ Giang Thành chữa khỏi được cho Hầu Tam, như vậy chẳng phải anh ta sẽ bị mất hết cả mặt mũi thêm một lần nữa hay sao?
"Không được, tôi không cho anh chữa nữa.
Mẹ kiếp! Anh chữa kiểu gì mà tôi đau muốn chết." Hầu Tam lập tức từ chối.
Anh ta không muốn chịu đựng cảm giác đau đớn tận xương tủy như khi nãy nữa, mẹ kiếp, đau chết đi được.
"Anh..."
Dương Tuyên cũng xấu hổ vô cùng, thế nhưng anh ta không biết phải nói gì khác, quả thực thì anh ta không có biện pháp xử lý chứng bệnh này.
Dương Tuyên hừ lạnh một tiếng, nói: "Được rồi, nếu như anh muốn để một y tá nam chuyên hầu hạ người khác ăn uống ngủ nghỉ chữa trị cho mình thì tùy anh."
Dương Tuyên nhớ rất rõ thân phận của Giang Thành, đối phương chỉ là một y tá nam của bệnh viện mà thôi.
Đương nhiên là anh ta phải sỉ nhục Giang Thành ở phương diện này, hơn nữa anh ta cũng không cho rằng Giang Thành có thể chữa trị được.
"Ồ, bảo sao tôi thấy anh ta quen mắt như vậy, trước đây bố tôi không thể khống chế được việc đại tiểu tiện, những nữ y tá khác không chịu chăm sóc, chính anh ta đã chăm sóc cho ông, người này có làm được không vậy?"
"Tôi thấy chắc là không được đâu, ngay cả Dương thần y cũng thấy khó chữa thì sao một y tá nam chuyên chăm sóc người khác có thể chữa được cơ chứ, anh ta cũng chỉ là một người chuyên làm việc chân tay mà thôi."
"Tôi thấy anh ta chứng kiến Dương thần y kiếm nhiều tiền nên ghen tị, muốn khoe khoang một phen, đúng là đồ không biết tự lượng sức mình."
Những bệnh nhân