Giang Thành nghe thấy giọng nói này thì quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Phương Lan Lan đang ngồi ở phía trước mặt, cô ta dùng một tay chống cằm, hai mắt mở lớn nhìn anh.
"Sao cô lại tới đây?" Giang Thành nhíu mày hỏi.
"Em tới khám bệnh mà, ngực em khó chịu quá, anh mau kiểm tra giúp em đi nào." Phương Lan Lan nói xong, cố tình ưỡn ngực lên.
Giang Thành nhìn lướt qua bộ ngực của Phương Lan Lan, cô gái này đúng là không đơn giản, tuổi tác còn nhỏ nhưng bộ ngực đã căng tròn, không hề thua kém Hứa Tình là bao.
Hôm nay Phương Lan Lan mặc một chiếc áo hở rốn, phần cổ áo được khoét rộng khiến Giang Thành ngồi ở đối diện nhìn thấy rõ làn da trắng như tuyết ở bên trong.
Giang Thành thấy vậy thì trái tim cũng đập thình thịch, nhưng anh hiểu rất rõ cô nàng Phương Lan Lan có rất nhiều chủ ý xấu xa, chắc chắn không phải đơn thuần tới đây khám bệnh.
"Khám xong rồi, không có vấn đề gì." Giang Thành nhìn lướt qua, thản nhiên nói.
"Sao lại không có vấn đề gì chứ, anh đã kiểm tra gì đâu." Phương Lan Lan thấy Giang Thành không hề mắc mưu, lập tức nổi giận: "Anh làm việc thiếu trách nhiệm, em sẽ báo cáo chuyện này với viện trưởng của anh."
Giang Thành cảm thấy bất đắc dĩ, đáp: "Tùy cô."
Giang Thành gõ nốt thông tin cuối cùng, sau đó tắt máy chuẩn bị rời khỏi, anh còn có hẹn đi mua rượu với Hứa Tình nữa.
"Này, anh đừng đi mà!"
Phương Lan Lan thấy Giang Thành định rời khỏi, vội vã chạy đuổi theo.
Quả thực Phương Lan Lan muốn tính kế Giang Thành, cô ta thấy Giang Thành không hề định dạy mình drift thì nghĩ dù Giang Thành không dạy nhưng cô ta cũng có thể tự học được, vậy nên hai ngày hôm nay cô ta ở nhà luyện tập cách drift.
Thế nhưng Phương Lan Lan nghiền ngẫm suốt hai ngày cũng không thể học được, cuối cùng cô ta mới nghĩ rằng mình có thể quyến rũ Giang Thành, chỉ cần Giang Thành dám chạm vào cô thì cô ta sẽ hét lớn, nói Giang Thành sàm sỡ mình, đến lúc đó cô có thể ép buộc Giang Thành nghe theo lời mình.
Nhưng Phương Lan Lan không ngờ rằng Giang Thành không hề trúng kế, thậm chí còn không thèm để ý tới cô ta.
"Giang Thành! Anh Giang, anh yêu, anh dạy cho em đi, có được hay không hả?" Phương Lan Lan đuổi kịp Giang Thành, ôm lấy cánh tay của anh, không ngừng làm nũng.
Nếu như để người khác nhìn thấy vị tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Phương quấn lấy một người ông, không ngừng làm nũng như một bé gái thì chắc chắn họ sẽ phải ngạc nhiên há hốc mồm.
Phương Lan Lan ôm lấy cánh tay Giang Thành như thế này khiến anh cảm nhận rõ bộ ngực căng tròn của đối phương đang ép lên cánh tay mình.
"Không phải là tôi không dạy cô, hiện giờ tôi phải đi mua rượu với vợ tôi nữa." Giang Thành cảm thấy bất đắc dĩ, nói với Phương Lan Lan.
"Mua rượu gì vậy? Em mua cho anh là được, anh muốn mua bao nhiêu em cũng mua cho anh, vậy đã được chưa?" Phương Lan Lan thích đua xe nhất cho nên đối với cô mà nói, học được kỹ thuật drift là chuyện quan trọng nhất.
Giang Thành vừa định đuổi Phương Lan Lan đi thì điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, là Hứa Tình gọi điện thoại tới.
"Alo, vợ à?"
"Chồng ơi, công ty của bố mẹ xảy ra vấn đề, em phải qua đó xem như nào, hôm nay anh đi mua rượu một mình nhé."
"Chuyện gì vậy? Có cần anh đi cùng với em không?"
"Không có chuyện gì đâu, em xử lý được mà." Hứa Tình nói qua điện thoại.
Giang Thành đáp lại một câu, sau đó cúp máy.
Phương Lan Lan ở bên cạnh cũng nghe được cuộc hội thoại giữa hai người, cô ta vội vàng nói: "Vợ anh không thể đi chung với anh được à? Như này nhé, em và anh đi mua rượu, sau đó anh dạy em cách drift, được không?"
"Mua rượu thì được, drift thì không."
Giang Thành vừa nói xong, định đi ra bên ngoài thì có tiếng bước chân vội vã từ ngoài truyền vào, năm người xông tới chỗ anh, người đàn ông cầm đầu chính là anh Đầu Trọc, phía sau lưng Đầu Trọc có một người ngồi ở trên xe lăn, đó chính là Nanh Sói bị Giang Thành đánh gãy chân tay.
Nanh Sói nghe lời ông chủ hiệu thuốc, định chặn cướp Giang Thành, hơn nữa còn dùng mấy lời lẽ bẩn thỉu để cợt nhả em gái của Giang Thành, vậy nên Giang Thành đã đánh gãy tay chân của Nanh Sói.
"Là mày à." Giang Thành thấy Nanh Sói thì thản nhiên nói.
"Mẹ kiếp, để xem lần này mày chạy được đi đâu." Nanh Sói giận dữ trừng mắt quát Giang Thành.
Khó khăn lắm Nanh Sói mới điều tra ra người đánh gãy tay chân mình là bác sĩ của bệnh viện này, đúng lúc anh Đầu Trọc cũng ở đây, vậy nên gã bảo anh Đầu Trọc dẫn người tới để báo thù.
"Anh Đầu Trọc, chính là nó, nó đã đánh gãy tay chân của em, anh phải báo thù cho em đó." Nanh Sói vội vàng nói với anh Đầu Trọc.
Nanh Sói hiểu rằng anh Đầu Trọc là ông trùm của bang Thiên Lang, là người rất quan tâm tới đàn em, anh Đầu Trọc chắc chắn sẽ ra mặt cho mình.
Anh Đầu Trọc nghe Nanh Sói nói vậy, nhắm hai mắt lại, khẽ nói: "Xin lỗi!"
"Mẹ kiếp, thằng chó kia, mày có nghe thấy gì không, đại ca của tao bảo mày xin lỗi đi!" Nanh Sói nhìn hằm hằm vào Giang Thành, thầm nghĩ cơ hội báo thù tới rồi.
Nhưng Nanh Sói vừa mới nói xong thì đã nghe thấy một tiếng "chát" vang lên, gã cảm thấy mặt mình đau rát.
"Anh Đầu Trọc, sao anh lại đánh em." Nanh Sói uất ức ôm mặt hỏi.
"Người đó chính là thần y chữa khỏi cho hai tay của ông đây, là đại ca ông đây mới nhận xong, mày nói ai đánh mày hả?"
Anh Đầu Trọc tức giận nhìn Nanh Sói, ban đầu gã muốn báo thù cho đàn em của mình, không ngờ rằng người phế đàn em của gã lại chính là Giang Thành.
Chuyện này khiến Nanh Sói vô cùng kinh hoàng, gã không thể ngờ rằng Giang Thành chính là đại ca của đại ca của gã.
Nanh Sói nhìn Giang Thành với vẻ mặt khiếp sợ.
"Mày còn ngẩn người ra đó làm gì, mau xin lỗi." Anh Đầu Trọc lại tát một cái.
"Đại...!đại ca, anh hãy tha cho em đi, em sai rồi, em không nên chọc vào anh." Trên gương mặt Nanh Sói tràn ngập vẻ ân hận, đồng thời trong lòng gã nguyền rủa ông chủ hiệu thuốc kia vô vàn lần, tên ngu xuẩn chết tiệt đó lại tìm phiền phức ngập trời cho gã rồi.
"Hóa ra là đồ lưu manh này." Phương Lan Lan nhận ra anh Đầu Trọc, tức giận nói.
"Chị dâu, xin lỗi chị về chuyện lần trước, là lỗi của em, là lỗi của em." Anh Đầu Trọc vừa tự tát lên mặt mình vừa nở nụ cười nịnh nọt với Phương Lan Lan.
Phương Lan Lan nghe thấy đối