“Đây là đồ ngủ của anh, em đã giặt sạch trước khi anh xuất viện rồi.
Em đi tắm, lát nữa anh cũng tắm nhé!” Hứa Tình nhẹ nhàng nói.
Giang Thành ậm ừ đáp lại, Hứa Tình cũng quen anh như vậy.
Mỗi ngày cô đều phải nhắc nhở Giang Thành đi tắm thì anh mới làm, nếu không sẽ ngồi ngẩn ngơ một mình.
Vào phòng tắm, Hứa Tình cởi quần áo, cơ thể gợi cảm tuyệt đẹp hiện ra.
Cô mở vòi sen, cảm nhận dòng nước ấm áp chảy dọc cơ thể, Hứa Tình cũng được thả lỏng.
Cô vốn cho rằng Giang Thành đã tự tử chết, nào ngờ anh chẳng những không chết mà còn sáng dạ hơn.
Giang Thành đã thực hiện ca phẫu thuật tưởng như không thể hoàn thành được, nhận được sự cảm kích của Phương Kiến Quốc, còn dạy dỗ mẹ con Lý Tân Nguyệt một bài học nhớ vì muốn làm nhục anh.
Hứa Tình vừa nghĩ vừa cầm bông tắm tạo bọt lên người.
Có lẽ khi con người ta phải trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, thật sự sẽ thay đổi rất nhiều.
Giang Thành ngồi trên chiếc giường êm ái, rộng rãi, nghe tiếng nước chảy róc rách truyền ra từ phòng tắm.
Cảnh tượng thế này khiến Giang Thành mơ màng suy tư.
Cả ngày hôm nay đã cho Giang Thành trải nghiệm cảm giác từ địa ngục lên đến thiên đường.
Mặc dù anh chết vì cứu người nhưng lại là trong họa có phúc, nhận được truyền thừa của Y Thánh.
Anh cũng hiểu, y thuật mà bây giờ của mình chỉ là một phần nhỏ trong những gì Y Thánh truyền lại cho mình.
Anh hôn mê lâu như vậy, lượng thông tin được tiếp nhận rất nhiều, đến giờ vẫn chưa tiếp thu được bao nhiêu.
“A!”
Khi Giang Thành đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng hét của Hứa Tình từ trong phòng tắm.
Giang Thành vội vàng đứng dậy, nhanh chóng mở cửa phòng tắm.
Ngay lập tức, anh thấy Hứa Tình mặc đồ ngủ ngồi dưới sàn nhà, bên dưới chiếc váy lộ ra đôi chân đẹp, trắng nõn.
Hứa Tình đưa tay xoa mắt cá chân, vẻ mặt đau đớn.
“Cô không sao chứ?” Giang Thành vội bước lại gần, hỏi thăm cô.
Hứa Tình thấy Giang Thành bước vào, vội đưa tay kéo váy ngủ xuống, trả lời: “Không sao, không cẩn thận bị trượt ngã thôi.”
Giang Thành nghe vậy thì muốn đi lên để bế cô.
Nhưng Hứa Tình vốn là một cô gái cứng cỏi, độc lập, nên ngay lập tức từ chối, cô nói: “Không cần đâu, em tự đứng dậy được.”
“Đừng cử động!”
Vẻ mặt Giang Thành nghiêm túc, lời nói hơi bá đạo.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tình nghe Giang Thành nói chuyện kiểu này, cũng chẳng biêt mình bị làm sao mà thật sự không cử động, mặc cho anh bế mình từ dưới đất lên.
Giang Thành bế Hứa Tình theo kiểu công chúa, ngửi mùi hương thanh mát sau khi vừa tắm xong trên người cô, cảm nhận sự mềm mại của cơ thể người con gái ấy.
Trong lòng Giang Thành có chút rộn ràng, không yên, anh đặt cô xuống giường.
Giang Thành đưa tay nâng bàn chân nhỏ nhắn của Hứa Tình lên, phát hiện vùng mắt cá chân đã sưng phồng.
“Chắc là không có vấn đề gì đâu, ngủ qua đêm là ổn thôi.”
Hứa Tinh muốn rút cái chân đang bị nắm lại.
Trước nay Hứa Tinh vẫn luôn kiêu ngạo, tuy Giang Thành là chồng cô nhưng quan hệ giữa hai người chỉ như cấp trên với cấp dưới, chứ đừng nói là có tiếp xúc da thịt.
Bây giờ bỗng nhiên bị anh cầm chân, cảm giác của cô rất kỳ lạ.
“Không được, chân em bị sưng to lắm, máu ở vùng mắt cá chân không được thông suốt, nếu mặc kệ nó thì sẽ bị đau lâu lắm đấy.”
Giang Thành vừa nói vừa đứng dậy, vào phòng tắm lấy khăn mặt.
Anh lót tấm khăn dưới chân Hứa Tình, căn dặn:
“Em nằm ngửa ra, thả lỏng cơ thể.”
Hứa Tình hơi khó xử, bây giờ mình không mặc gì bên trong, váy ngủ lại ngắn, nếu nằm ngửa ra mà Giang Thành lại ngồi dưới chân, vậy chẳng phải sẽ thấy hết sao?
Hứa Tình bỗng thấy một con gấu bông đặt bên cạnh bèn vội vàng ôm lấy, sau đó mới nằm xuống.
Giang Thành đưa tay mát xa vị trí mắt cá chân của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, bàn tay hết sức dịu dàng.
Hứa Tình cứ nghĩ sẽ đau, nào ngờ Giang Thành xoa bóp rất dễ chịu.
Trong ấn tượng của cô, từ xưa đến giờ Giang Thành chưa bao giờ quan tâm mình thế này, hơn nữa còn rất chu đáo, đó giờ luôn là mình nói thì anh mới làm.
Hứa Tình cảm thấy rất thoải mái, Giang Thành cũng thế, bởi vì làn da cô thật sự rất đẹp, trơn láng, mềm mại, vô cùng dễ chịu.
Khi Hứa Tình đang thả lỏng, anh bỗng dùng sức, chỉ nghe một âm thanh rất nhỏ vang lên, sau đó cảm giác đau đớn trên chân cô biến mất.
“Được rồi, lần này ngủ một giấc chắc là khỏi thôi.” Giang Thành thả bàn chân của Hứa Tình ra, vừa cười vừa nói.
Hứa Tình khẽ cử động mắt cá chân, phát hiện nó thật sự bình thường trở lại rồi.
Giang Thành không nói gì thêm, đi vào phòng tắm.
Cô xoa xoa mắt cá chân chỗ vừa bị Giang Thành nắm, mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng cảm giác vui mừng nhiều hơn, ít nhất anh chồng ở rể này không như khúc gỗ nữa rồi.
Khi Giang Thành tắm xong, bước ra ngoài chuẩn bị chung giường chung gối với người đẹp thì phát hiện Hứa Tình đã quay lưng về phía mình ngủ say, hơn nữa trên sàn nhà cũng trải sẵn chăn đệm.
Anh lập tức hiểu được hóa ra Giang Thành kia với Hứa Tình ngủ riêng, anh cũng đành phải nằm trên tấm đệm dưới sàn.
Hôm sau, ăn sáng xong, Hứa Tình và Giang Thành đến bệnh viện đi làm cùng nhau.
“Ồ, chẳng phải đây là Giang Thành nhu nhược của bệnh viện chúng ta à? Sao vừa xuất viện đã đi làm rồi, cậu thích công việc ăn bám này đến vậy à?”
Giang Thành vừa mặc áo blu thì đã nghe một giọng nói chói tai vọng thẳng vào tai mình.
Anh quay đầu nhìn, ra là Tần Lam, cô y tá trưởng với dáng người hơi mập, cô ta đang nhìn mình bằng vẻ mặt chế giễu.
Giang Thành cũng biết vì gia đình không hòa thuận nên Tần Lam thường xuyên đưa cảm xúc vào công việc.
Đối tượng trút giận tốt nhất của cô ta chính là Giang Thành.
Anh thấy hôm nay Tần Lam thế này, rõ ràng cuộc sống gia đình không vui vẻ nên tìm mình để xả giận.
Giang Thành lạnh lùng liếc Tần Lam, nói: “Y tá trưởng Tần, có vẻ như chồng cô lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi đúng chứ?”
Tần Lam sững sờ khi nghe câu