Giang Thành bước vào văn phòng của Thẩm Băng, khi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt của anh lập tức sáng bừng.
Người phụ nữ trước mắt mặc áo sơ mi trắng, mái tóc đen nhánh mềm mại buông xõa, làn da trắng nõn, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, khiến người nhìn có cảm giác không thể đùa bỡn, chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Mặc dù Thẩm Băng và Hứa Tình đều rất đẹp, nhưng cái đẹp của Hứa Tình là vẻ kiêu ngạo xuất phát từ tận xương tủy, còn cái đẹp của Thẩm Băng là kiểu lạnh lùng.
Mặc dù trước đây Giang Thành đã làm bác sĩ thực tập ở bệnh viện nhưng cũng chưa gặp mặt trực tiếp Thẩm Băng, anh chỉ thấy qua ảnh mà thôi, không ngờ cô ấy xinh đẹp đến vậy.
“Viện trưởng Thẩm, cô tìm tôi à.”
Giang Thành cười nói, vừa bước đến gần Thẩm Băng thì đã ngửi thấy mùi thơm kỳ lạ, không giống nước hoa mà giống mùi thuốc hơn.
Thẩm Băng ngẩng đầu, cười bắt tay với Thẩm Giang, nói:
“Cậu chính là Giang Thành đúng không, mời ngồi.”
Giang Thành bắt tay Thẩm Băng, chạm nhẹ liền thả ra ngay, ngồi xuống vị trí đối diện cô.
Thấy biểu hiện của anh rất bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Băng xuất hiện sự ngạc nhiên.
Bởi vì cô ấy tìm hiểu về tình hình trước đây của Giang Thành, nghe nói anh là một người vô cùng hướng nội, nhu nhược, thế nhưng nhìn biểu hiện của anh bây giờ, hoàn toàn không phải vậy.
Mùi hương trên người Thẩm Băng không phải nước hoa bình thường, chỉ cần là người ngửi thấy mùi hương này và nhìn thấy nhan sắc của cô, dù ít dù nhiều gì cũng đều thể hiện ra sự ái mộ.
Nhưng trong mắt Giang Thành, không hề có ánh mắt ấy.
Thẩm Băng cũng ngồi xuống, nhỉn Giang Thành nói:“Giang Thành, tôi đã xem ca phẫu thuật của cậu ngày hôm qua.
Theo tôi thì ca phẫu thuật cũng được coi là hoàn hảo, hơn nữa kĩ năng châm cứu cũng vô cùng huyền diệu, xin hỏi thầy của cậu là người ở đâu?”
Đương nhiên Giang Thành sẽ không nói ra chuyện mình sống lại, anh chỉ hỏi:
“Viện trưởng Thẩm nhìn ra phương pháp châm cứu của tôi ư?”
“Đương nhiên rồi, phương pháp châm cứu phức tạp như vậy, dù là thầy của tôi đến cũng không thể làm tốt hơn cậu.” Thẩm Băng khen ngợi.
“Thật ra hôm nay tôi mời cậu đến là muốn cậu đảm nhiệm vị trí bác sĩ điều trị chính của khoa Ngoại trong bệnh viện.
Tôi cảm thấy nhân tài như cậu không nên bị uổng phí.”
Giang Thành hơi suy tư, như vậy thật ra cũng được, ít nhất anh cũng có công việc tốt, sau này ở nhà sẽ không bị người thân và bạn bè của Hứa Tình khinh thường.
“Cũng được, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa có chứng chỉ hành nghề bác sĩ.” Giang Thành nói.
“Điều này anh không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
Giang Thành nghe vậy bèn nói: “Vậy trước hết, tôi xin cảm ơn Viện trưởng Thẩm.
Giờ tôi còn có việc cần làm, xin phép đi trước.”
Thẩm Băng nhìn Giang Thành rời đi, nụ cười trên mặt chợt biến mất, hàng lông mày thanh tú nhíu lại.
Y tá trưởng Tần Lam biết Giang Thành được viện trưởng coi trọng, đương nhiên không dám bắt nạt nữa, nên ngày tiếp theo anh cũng không có công việc gì.
Mỗi khi Giang Thành chủ động muốn tìm vài việc để làm thì Tần Lam lại nói:
“Cậu em Giang Thành, cơ thể cậu mới hồi phục, không thể làm việc quá sức.”
Lúc này Tần Lam muốn lấy lòng Giang Thành nhưng anh không cho loại người này thái độ tốt.
Ở bãi đậu xe dưới tầng hầm bệnh viện.
“Giang Thành, đêm nay em có cuộc họp lớp với bạn bè thời đại học, anh đi cùng em nhé.”
Khi Giang Thành và Hứa Tình gặp nhau, cô cầm túi xách nói với anh.
“Được, dù sao anh ở nhà cũng rảnh rỗi.” Giang Thành cười nói với Hứa Tình.
Hứa Tình vốn dĩ không định dẫn Giang Thành đi vì lo lắng anh bị người ta giễu cợt.
Nhưng bây giờ Giang Thành đã không giống trước đây, hôm nay lại vừa ra quyết định anh có thể trở thành bác sĩ điều trị.
Cho nên Hứa Tình cũng muốn bạn bè mình nhìn lại anh một chút, tránh cho người ngoài luôn nói xấu chồng mình.
Khi Hứa Tình và Giang Thành đi về phía đỗ xe của mình, bỗng nhiên có sáu người đàn ông nhảy xuống từ chiếc xe tải nhỏ bên cạnh.
Trong tay mỗi người đều cầm dao, khí thế hung dữ, đi về phía hai người.
Hứa Tình bị dọa giật nảy mình khi thấy tình hình như vậy, cô chưa từng gặp chuyện tương tự bao giờ.
Giang Thành trực tiếp đứng che trước người Hứa Tình, anh nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
“Anh đừng cậy mạnh, bọn họ có dao.” Hứa Tình lo lắng nói với Giang Thành.
Mặc dù cô biết Giang Thành không còn yếu đuối như trước đây, có can đảm đánh trả, nhưng bây giờ đối mặt với nhiều người, phản kháng chỉ chọc giận đối phương.
Hứa Tình xem như tỉnh táo, gặp tình huống bây giờ chỉ có thể tìm thời cơ báo cảnh sát.
“Anh Báo, chính là nó!”
Tên khỉ ốm thấy người của anh Báo vây quanh Giang Thành thì mặt mũi đắc ý, chỉ tay vào Giang Thành hô.
Đúng vậy, xuất hiện trước mặt Giang Thành và Hứa Tình là tên khỉ ốm bị anh dạy dỗ lần trước.
Lần trước ra ngoài thu phí bảo kê, chẳng những không thu được tiền, ngược lại mất hơn một ngàn, còn tự tát nhau trước mặt mọi người, sao cậu ta không trả thù được.
Ngày đó, sau khi khỉ ốm và tên béo cử động chân được, chúng cũng không chạy xa, nhìn Giang Thành lên xe của Hứa Tình bèn nhớ kỹ biển số, hôm nay mới tìm đến đây.
Anh Báo là người cầm đầu trong sáu tên này, đầu trọc, cánh tay xăm trổ hoa văn.
Anh ta nghe khỉ ốm nói thì híp mắt nhìn về phía Giang Thành.
“Mày là thằng nhóc đó à, dám đen ăn đen với ông đây, đúng không?”
“Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào?” Giang Thành bình tĩnh đáp.
Anh Báo sững sờ nghe, sau đó cười nói:
“Mẹ nhà nó, thằng ranh con ngang ngược!”
Anh Báo vừa nói vừa vung vẩy con dao trên tay, lạnh lùng cảnh cáo:
“Tao cho mày biết, hôm nay mày có hai con đường.
Một là nhổ ra số tiền gấp mười, hoặc là đem con đàn bà sau lưng cho ông đây sung sướng một chút, thế nào?”
Trước đó anh Báo liếc mắt đã thấy Hứa Tình, khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia, bóp một cái chảy ra nước, còn có đồi núi trước ngực, nếu giày vờ ở trên giường thì thoải mái tận trời.
Nghe lời nói của