Bục biểu diễn chậm rãi nâng lên, một cô gái mặc váy voan màu trắng chơi piano từ từ xuất hiện trước mặt mọi người.
Một bộ váy trắng tươi tắn xinh đẹp, những giai điệu hoàn mỹ du dương kỳ diệu theo mười đầu ngón tay dạo trên phím đàn bay bổng trong không gian, quanh quẩn bên tai mỗi người.
Mỹ nhân như hoa lại kết hợp với khí chất như thế khiến cả người cô như toả ra ánh sáng thoát tục, làm người nghe không tự chủ được mà ngắm nhìn cô.
“Anh Giang, anh kết giao rộng như thế, chắc hẳn anh cũng có chút hiểu biết về bản nhạc này chứ? Anh cảm thấy bản nhạc này thế nào?” Hỏa Thiêu Phong hỏi Giang Thành.
Giang Thành cũng không để ý tới Hỏa Thiêu Phong, anh chỉ lẳng lặng lắng nghe khúc piano độc tấu kia.
Hỏa Thiêu Phong cảm thấy xấu hổ khi bị lơ, song gã cũng chỉ đành ngậm miệng lại không nói tiếp nữa.
Một khúc kết thúc, Lăng Linh đứng dậy cúi người chào.
Mọi người sôi nổi vỗ tay.
“Không tồi, thật sự rất hay, thật đúng với câu nói, khúc này chỉ có trên thiên đàng, trên đời hiếm lắm mới được thưởng thức vài lần.
”
“Đúng đó, quá hay luôn, nếu có cơ hội, tôi nhất định phải đến thủ đô để xem cô ấy biểu diễn một lần.
”
Lăng Linh dường như đã quá quen với sự cổ vũ của đám đông.
Dù mới hai mươi tuổi nhưng cô đã được mệnh danh là công chúa piano.
Cô đã giành được vô số giải thưởng trong lĩnh vực này.
Chỉ cần cô chơi xong một bản nhạc, khán giả chắc chắn sẽ đứng lên vỗ tay vì cô.
“Hử?”
Lăng Linh đột nhiên chú ý thấy, lần này ở đây thật sự có một người không vỗ tay, chính là Giang Thành.
Lăng Linh lập tức nhíu mày, cô là một người rất kiêu ngạo, vì vậy cô rất không hài lòng với hành động thiếu tôn trọng mình này của Giang Thành.
“Sao Lăng Linh lại đi xuống phía dưới?”
“Cô ấy định đi đâu vậy?”
Lăng Linh đi tới trước mặt Giang Thành, cô tức giận nói: "Tại sao anh không vỗ tay? Chẳng lẽ là do tôi chơi không hay?"
“Không phải,” Giang Thành nhẹ giọng nói.
“Thái độ này của anh là sao hả?” Lăng Linh bất mãn hét lên, từ trước tới nay, cô luôn là một cô gái được mọi người săn đón và hoan nghênh ở bất cứ nơi đâu cô đến, chưa từng có ai đối xử với cô lạnh nhạt như thế.
Hỏa Thiêu Phong thấy tình huống như vậy lập tức có kế hoạch.
“Giang Thành, anh thấy đó, Lăng Linh cũng đã xuống đây rồi, hay là anh nhận xét vài câu về bản nhạc piano cô ấy chơi đi,” Hỏa Thiêu Phong cười nói.
“Phải, anh nói thử ý kiến của mình đi, xem xem rốt cuộc tôi chơi chỗ nào chưa tốt?” Lăng Linh lạnh lùng hỏi.
“Thì ra là vì chuyện này nên cô ấy mới xuống đây à, cô ấy chơi hay như thế sao có thể nói không tốt được.
”
“Phải đó, chắc là cậu tôi nghe cuốn quá nên quên vỗ tay ấy mà.
”
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, không nói đến việc Lăng Linh rất nổi tiếng ở Bắc Kinh, được mệnh danh là công chúa piano, thầy của cô ấy còn là một nghệ sĩ piano nổi tiếng tầm cỡ quốc tế, từ trước tới giờ không ai dám nói Lăng Linh chơi đàn không giỏi.
Giang Thành ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ kiêu ngạo này, hỏi: “Cô thật sự muốn xin lời nhận xét của tôi à?”
Hai tay Lăng Linh ôm lấy bộ ngực vẫn chưa đầy đặn của mình nói: “Phải, tôi thật sự muốn nghe xem anh sẽ đưa ra lời nhận xét thế nào đấy.
”
“Bản nhạc piano cô chơi này chả bằng một cục cớt chó!” Giang Thành thản nhiên nói.
Anh vừa dứt lời, bầu không khí của cả sảnh tiệc chìm trong sự yên ắng chết chóc.
Trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ kinh ngạc đến khiếp sợ, đồng loạt nhìn về phía Giang Thành.
“Má nó, thằng nhãi này điên rồi hả? Sao cậu tôi dám nói bản nhạc tiểu thư Lăng Linh chơi không bằng cục cớt chó chứ?”
“Dù có chút địa vị ở Lư Dương cũng đâu thể so sánh với đại tiểu thư ở Bắc Kinh chứ, lời này của cậu tôi thật sự rất quá đáng đấy.
”
“Hầy, cậu tôi còn quá trẻ, bây giờ làm mất lòng cô tiểu thư ương bướng này thì sau này chỉ có khổ thôi.
”
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, mọi người sôi nổi bàn luận.
Hỏa Thiêu Phong nghe thấy lời này cũng sững sờ một hồi, gã mời Lăng Linh, dĩ nhiên gã hiểu rõ tính cách rất điêu ngoa và tùy hứng của vị tiểu thư thiên tài này, cô tôi tuyệt đối không cho phép người khác nói bất cứ lời nào không tốt về mình.
Vốn dĩ Hỏa Thiêu Phong tính là, chỉ cần Giang Thành nói nửa câu không tốt về Lăng Linh thôi, vị tiểu thư này chắc chắn sẽ dạy cho cậu tôi một bài học nhớ đời.
Nhưng Hỏa Thiêu Phong cũng không ngờ Giang Thành lại độc mồm như thế, gã không ngờ cậu lại dám nói thẳng rằng bản nhạc tiểu thư Lăng Linh chơi không bằng cục cớt chó.
“Giả ngầu tiếp đi, lần này mày chết chắc rồi,” Trong lòng Hỏa