Nghe Giang Thành đàn, Hỏa Linh Lung cũng chìm đắm theo, khung cảnh những ngày đầu sau khi cô và mẹ bị đuổi khỏi nhà họ Hoả ùa về trong tâm trí cô.
Cảnh tượng kia như đang diễn ra ngay trước mắt cô, cô hoàn toàn chìm trong cảm xúc bi thương ấy, đôi mắt không kiềm chế được mà rơi xuống từng giọt nước mắt.
Khi bản nhạc kết thúc, Giang Thành đứng thẳng dậy, tất cả mọi người ở phía dưới đều vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm Giang Thành.
“Sao thế? Sao không ai vỗ tay thế? Tôi đánh chán lắm à?” Giang Thành kinh ngạc hỏi.
Giang Thành vừa nói xong, cả hội trường lập tức bùng nổ.
“Hay quá trời luôn, tôi chưa từng nghe đàn piano mà nhập tâm thế này, dường như những gì trước đây tôi từng trải nghiệm đều sống dậy.
”
“Kỳ cục quá, sao tự dưng nước mắt tôi cứ chảy xuống thế này? Đây tuyệt đối là bản nhạc piano hay nhất mà tôi từng nghe, nó khiến trái tim tôi thổn thức không nguôi này.
”
“Bảo sao cậu tôi dám nói Lăng Linh đàn không hay, thì ra là có bản lĩnh thật.
”
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, tại đây cũng có không ít phóng viên thời sự truyền thông, khi viên kim cương Ngôi Sao Hy Vọng không được bán đấu giá nữa, các cô vốn tưởng không còn tin tức gì để viết bài nữa, không ngờ lại xuất hiện một tin tức chấn động thế này.
“Chào anh, cho hỏi anh là học trò của bậc thầy nào thế?”
“Anh có quen tiểu thư Lăng Linh không? Anh cũng là người của gia tộc nào ở thủ đô à?”
Rất nhiều phóng viên không ngừng tìm hiểu thân thế của Giang Thành, nhưng Giang Thành chỉ nói: “Ngại quá, tôi chỉ là một người bình thường thôi.
”
Nói xong, Giang Thành khẽ mỉm cười rồi đi ra sau phía sau, xuống khỏi sân khấu, Lăng Linh lập tức đi tới nói chuyện với Giang Thành: “Anh Giang, anh có thể nhận tôi làm học trò được không? Dù là tiền tài hay địa vị, chỉ cần anh tới thủ đô cùng tôi, tôi có thể cho anh tất cả.
”
Lăng Linh biết, hiện nay ngày càng ít những bậc thầy chơi piano đạt tới trình độ rung động cả linh hồn như Giang Thành, thậm chí ngay cả thầy của cô cũng chưa chắc đã làm được đến mức độ này, ngoại trừ Mozart và Beethoven trước đây thì cô không biết còn có người nào khác không.
Nhưng hôm nay Lăng Linh đã gặp được một người như thế, dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ khiến Giang Thành phải trở thành thầy dạy của mình.
“Cái gì? Lăng Linh lại chủ động bái người thanh niên này làm thầy?”
“Quá sức tưởng tượng luôn đó, hình như địa vị của nhà họ Lăng ở thủ đô rất cao đúng không? Nếu có thể trở thành thầy dạy của cô ấy chẳng phải sẽ như một bước lên trời à?”
Lời này của Lăng Linh khiến tất cả mọi người đều sững sờ, có thể đi cùng Lăng Linh tới thủ đô chính là một vinh hạnh to lớn, dù sao nhà họ Lăng ở thủ đô cũng là một trong những gia tộc lớn, chỉ cần dựa hơi được cây đại thụ này thì tương lai sẽ rất sáng lạn.
Trong nháy mắt, trong mắt không ít người toát lên sự hâm mộ, không ai ngờ được rằng lại có một cơ hội thăng quan tiến chức đơn giản như thế.
Nhưng câu tiếp theo của Giang Thành lại khiến mọi người càng bất ngờ và kinh ngạc hơn.
“Cô không có tư cách làm học trò của tôi!”
Giang Thành nói một cách thản nhiên.
Cả hội trường chợt yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, cậu tôi dám… từ chối?
Sao có thể chứ?
Một người trẻ tuổi, chẳng những đánh bại Lăng Linh kỹ năng đàn piano cao siêu mà thậm chí còn từ chối thẳng thừng lời mời của thiên kim tiểu thư nhà họ Lăng, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào vậy chứ?
“Đây chính là tin tức nổi bật, mau chụp ảnh lại!”
“Đúng thế, tin tức hiếm có.
”
Không ít phóng viên sôi nổi chĩa thẳng camera vào Giang Thành và Lăng Linh.
“Sao lại không có chứ?”
Lăng Linh nghe thấy lời từ chối của Giang Thành, hốc mắt cô lập tức trào ra nước mắt, từ nhỏ đến lớn tất cả mọi người đều nhường nhịn cô, dù cô có yêu cầu gì đi nữa mọi người đều sẽ đồng ý với cô, hôm nay lại có người dám từ chối cô.
“Cô thật sự rất có thiên phú, nhưng cô lại quá tự phụ, kiêu căng ngạo mạn, tính tự phụ này sẽ hạn chế khả năng phát triển của cô, nếu cô có thể bỏ tính tự phụ này đi và dùng thái độ bình thường để tiếp thu ý kiến phê bình của người khác, không ngừng sửa chữa tiến bộ, có lẽ cô sẽ còn phát triển lên cao và xa hơn nữa,” Giang Thành bình thản nói với Lăng Linh.
Lời này của Giang Thành nháy mắt khiến Lăng Linh ngây ngẩn, cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô hiểu được lý do tại sao mình mãi mà không tiến bộ lên được.
“Cảm ơn