Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Định Ăn Thế Nào


trước sau


“Tôi…” Cao Kim Minh lập tức sốt ruột không biết nên nói gì cho tốt, lúc trước anh ta nói dù đứa nhỏ có chết cũng không để Giang Thành chữa bệnh cho bé.

Nhưng Phó viện trưởng Tạ đã nói rồi, phương pháp chữa bệnh bằng bùa này là thuật chúc phúc, chắc chắn có thể chữa khỏi cho con trai mình.

“Thần y, vừa rồi đều là chồng tôi không tốt, mong anh đừng để bụng, anh nhất định phải cứu con trai tôi.

” Vị phu nhân bước tới cầu xin.

“Không cần cầu xin tôi, tôi cũng muốn cứu người nhưng ở đây có người nói chỗ chúng tôi không có tư cách hành nghề y, sao tôi dám tùy tiện cứu người chứ,” Giang Thành liếc nhìn Lý Phi nói.

Cao Kim Minh lập tức nhìn Lý Phi nói: “Là cậu nói?”
Lý Phi lập tức sững sờ, anh ta nhìn Cao Kim Minh nói: “Anh Cao, anh là người bảo em đóng cửa nơi này, nói nơi này không có tư cách hành nghề y mà?”
“Cậu ăn nói bậy bạ, tôi nói thế bao giờ, mau xin lỗi người ta đi,” Cao Kim Minh nhìn Lý Phi quát.

Vẻ mặt của Lý Phi lập tức trở nên xấu hổ, vốn dĩ anh ta tin lời Cao Cẩm Minh nói mới chạy đến niêm phong phòng khám, kết quả đột nhiên người này lại lật lọng.

“Thật lòng xin lỗi,” Tuy Lý Phi bất mãn, nhưng cũng không dám đắc tội Cao Kim Minh, bởi Cao Kim Minh cũng có người thân trong Cục quản lý Y tế, hơn nữa còn có tài sản không nhỏ, Lý Phi chỉ là một đội trưởng nhỏ, đương nhiên sẽ không dám đắc tội gã.

“Thần y, lúc trước lời tôi nói đã xúc phạm đến anh, thật sự rất xin lỗi, tôi nhận sai với anh, nhưng anh nhất định phải cứu con trai tôi,” Cao Kim Minh vô cùng hối hận, nếu vừa rồi gã để Giang Thành chữa trị cho con mình thì chắc bây giờ thằng bé đã khoẻ lại rồi.

“Bác sĩ Giang, tôi về rồi, giấy vẽ bùa màu vàng, chu sa với bút lông sói anh cần đều mua đủ cả rồi,” Lâm Duẫn Nhi vội vã chạy từ bên ngoài chạy vào, trong tay cầm giấy vàng.

“Cảm ơn,” Giang Thành lấy giấy vẽ bùa qua, lập tức bắt đầu vẽ lên một vài bùa chú kỳ lạ.


Thực ra Giang Thành không giận đến độ không muốn chữa bệnh cho cậu bé, anh chỉ đang đợi Lâm Duẫn Nhi đi mua đồ về, tiện thể dạy cho thanh niên kiêu ngạo này một bài học.

"Lá bùa này cũng có thể chữa bệnh? Định nhảy mời thần à?"
Nhìn thấy Giang Thành làm như vậy, Lý Phi lập tức có chút bất mãn lẩm bẩm.

“Câm miệng!” Cao Kim Minh lập tức thấp giọng quát.


Lý Phi hừ lạnh một tiếng, gã không tin mấy thứ quỷ quái này, chờ đến lúc Giang Thành xấu mặt, gã nhất định phải cho cậu ta biết mặt.

Giang Thành vẽ xong bùa chú, đốt thành tro, sau đó pha một bát nước sôi đưa cho thanh niên, nói: “Được rồi, đút cho đứa bé uống đi, uống xong là khỏi.


Cao Kim Minh nhìn bát nước tro bùa đen sì, trong lòng vẫn hơi do dự, nhưng nhìn tình trạng con mình nghiêm trọng như thế, gã cũng không chậm trễ, vội vàng đút cho con mình uống.

“Bát nước đen sì sì này có thể chữa bệnh hả? Cậu thanh niên này có làm được không đấy?”
“Chẳng phải chỉ là đốt giấy thành tro rồi hoà vào nước thôi à? Thà để bác sĩ Dương chữa còn hơn, thật không đáng tin.


Những bệnh nhân xung quanh cũng đang bàn tán xôn xao, họ vẫn sẵn sàng tin tưởng bác sĩ Dương hơn, dù sao bác sĩ Dương cũng có kinh nghiệm chữa bệnh tương đối lâu, hơn nữa họ chưa từng thấy phương pháp của Giang Thành bao giờ, tất nhiên họ sẽ không tin.

Cậu bé uống nước bùa xong, một lát sau, cơ thể cậu bé không còn co giật nữa.

“Tốt, thật sự tốt lên rồi!” Cao Kim Minh thấy thế, trong lòng mừng rỡ.

Nhưng Cao Kim Minh nói chưa dứt lời, đứa bé bỗng bắt đầu nôn mửa dữ dội, một ngụm máu tươi trực tiếp trào ra.

“Sao! Sao lại thế này?”
Cao Kim Minh hoảng sợ hét lên.

“Thấy chưa, tôi đã bảo gã này là kẻ lừa đảo mà, đứa bé này chết chắc rồi!” Lý Phi thấy thế lập tức chỉ trích Giang Thành.

Cao Kim Minh nghe vậy lập tức giận điên người, quả nhiên gã đã tin sai bác sĩ rồi, uống phải thứ đồ vật không rõ ràng, con trai cứ nôn ra máu liên tục, thằng bé chắc chắn không qua khỏi.

“Nhìn đi, xảy ra chuyện thật rồi kìa, người trẻ tuổi không học y cho cẩn thận, cứ học mấy thứ bàng môn tà đạo, để xem bây giờ cậu ta giải quyết

thế nào.


“Phụ huynh này cũng thật là, không tin bác sĩ Dương mà lại tin cái gì mà phương thuốc cổ truyền, thật là.


Những bệnh nhân xung quanh ồn ào nói.


“Con mẹ mày, tao đúng là bị mù mới có thể tin tưởng một thằng thầy bói lừa đảo như mày, mày trả mạng cho con trai tao!” Cao Kim Minh trừng mắt gào lên với Giang Thành.

Giang Thành lại vô cùng bình tĩnh, anh chỉ lẳng lặng nhìn Cao Kim Minh đang phát cuồng rít gào.

“Anh Cao, anh yên tâm, hôm nay chắc chắn tôi sẽ giúp anh niêm phong cái phòng khám mất nhân tính này lại,” Lý Phi cũng lập tức nói.

“Tất cả im lặng!”
Sau khi Phó viện trưởng Tạ bước vào, ông lập tức hét lên.

“Họ Tạ, hai nhà chúng ta có quan hệ tốt như thế mà ông lại hại con trai tôi? Thuật chúc phúc con mẹ ông, chết tiệt, Phó viện trưởng gì chứ, ông cũng là một tên lang băm thôi," Cao Kim Minh lúc này giống như chó điên gặp ai cũng cắn.

“Bình tĩnh đi, cậu nhìn kỹ xem đứa bé nôn ra cái gì rồi hẵng nói!” Ông Tạ căm tức nhìn Cao Kim Minh quát.

Lúc này Cao Kim Minh mới nhìn về phía đứa bé trong ngực, ban đầu đứa bé nôn ra máu, nhưng sau đó đứa bé lại nôn ra nước màu đen, cuối cùng đứa bé ho dữ dội, trực tiếp nôn ra một đồng xu cổ màu đen.

“Đây là cái gì?” Cao Kim Minh ngạc nhiên nhìn đồng tiền cổ.

“Đây là tiền trong cổ mộ, nhiễm sát khí trong quan tài, đứa bé nhà anh nuốt vào nên mới có phản ứng như thế, bây giờ nhổ ra rồi, thằng bé sẽ nhanh khoẻ lên thôi,” Giang Thành bình tĩnh nói.

“Bố… Bố ơi,” Cậu bé mở mắt, giọng nói yếu ớt gọi bố mình.

“Con trai, cuối cùng con cũng khoẻ lại rồi, bố lo cho con lắm đấy con biết không,” Cao Kim Minh lập tức vui vẻ nói.

“Đừng nhìn mỗi con trai, mau cảm ơn ân nhân đi,” Vị phu nhân vội đẩy Cao Kim Minh.

Vẻ giận dữ trên mặt Cao Kim Minh biến mất, thay vào đó là gương mặt tươi cười, nhìn Giang Thành nói: “Cảm ơn thần…”
“Không cần, về sau nhà các người mà bị bệnh thì đừng tới tìm tôi, mời anh đi cho!” Giang Thành lạnh lùng nói.

Giang Thành ghét nhất loại đàn ông chưa hiểu rõ đầu đuôi thế nào đã nổi giận lung tung này, hơn nữa Giang Thành cũng đã cho anh ta cơ hội thứ hai, là tự anh ta không biết quý trọng nên không thể trách Giang Thành.


“Thần……”
“Tôi bảo anh đi khỏi đây!”
Giang Thành trừng mắt nhìn Cao Kim Minh.

“Xuỳ, không khám thì không khám, thần y cái con khỉ ấy!” Cao Kim Minh cũng tức giận phản bác.

Phu nhân kia thấy thế, vội vàng lôi Cao Kim Minh rời khỏi nơi này.

“Khi nào anh mới sửa được cái tính xấu của mình hả? Hôm nay suýt chút nữa anh đã hại chết con trai chúng ta hai lần rồi đấy,” Phu nhân kia lạnh lùng nói với Cao Kim Minh.

“Anh biết, anh biết rồi, chẳng phải là do anh lo cho con trai thôi sao,” Cao Kim Minh nói.

“Anh lo cái con khỉ, anh mắng chửi người ta có tác dụng gì? Giờ thì hay rồi, đắc tội cả Phó viện trưởng Tạ, lỡ sau này nhà mình lại gặp phải cái bệnh gì kỳ lạ, muốn tìm bác sĩ này cũng không được nữa.


Cao Kim Minh nghe xong lời này, trong lòng cũng rất hối hận, đúng là gã quá hấp tấp, nhưng gã không tin nhà mình sẽ lại gặp phải quái bệnh như thế nữa đâu.

“Nếu không còn việc gì nữa chúng tôi cũng xin phép ra về,” Thấy con trai Cao Kim Minh đã khoẻ lại, Lý Phi bối rối nói.

“Muốn đi cũng được, nhưng cái giấy niêm phong này, anh định ăn thế nào?” Giang Thành nhìn Lý Phi thản nhiên nói.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện