“Chào cô, cô tìm ai vậy?”
Giang Thành bước tới, chào hỏi người phụ nữ.
Lúc này, người phụ nữ quay lại, Giang Trừng trông thấy rõ diện mạo của người phụ nữ, hai mắt anh sáng lên.
Người phụ nữ này khá cao, cô mặc một bộ váy công sở, đôi chân thẳng tắp của cô ấy được bao lại trong một đôi vớ đen, bộ váy công sở này lột tả hoàn mỹ dáng người và khí chất của cô.
Người phụ nữ này cũng rất xinh đẹp, nhưng điều hấp dẫn hơn cả là đôi chân thon dài và thẳng tắp trong đôi vớ đen kia.
““Tôi tìm bác sĩ Giang, Giang Thành,” Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng uyển chuyển êm tai.
“Là tôi.
”
“Là anh?”
Người phụ nữ lập tức vui vẻ mỉm cười, cô đưa tay ra và nói: “Tôi là Tiêu Duyệt Nhiên, là giám đốc Givenchy chi nhánh Hoa Hạ.
”
Thương hiệu Givenchy?
Giang Thành chợt nhớ tới ông Kane mà mình từng chữa trị trước đây, do không hợp khí hậu dẫn đến sức khoẻ ông ta không tốt, lúc đó Giang Thành còn có mâu thuẫn với Viên Hạo, người đang đang hợp tác cùng Givenchy.
"Chào cô," Giang Trừng duỗi tay bắt tay Tiêu Duyệt Nhiên, tay của người phụ nữ rất mềm mại nhưng Giang Thành chỉ chạm một cái rồi thả ra luôn, anh cười nói: "Mời cô vào trong nói chuyện.
"
Vào phòng làm việc, Giang Thành rót cốc nước cho Tiêu Duyệt Nhiên rồi nói: " Lần này cô Tiêu đến đây là do ông Kane đã xảy ra chuyện gì à?"
“Cảm ơn!”
Tiêu Duyệt Nhiên nhận cốc nước trong tay Giang Thành mỉm cười nói: “Đương nhiên không phải, chỉ là lần trước ông Kane phải rời đi vì có cuộc họp khẩn cấp, chưa kịp cảm ơn anh, đúng lúc tôi cũng đi công tác nên hôm nay tôi mới tới để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với anh.
”
"Cô không cần cảm ơn, chữa bệnh và cứu người vốn chính là trách nhiệm và nghĩa vụ của bác sĩ", Giang Thành ngồi cạnh Tiêu Duyệt Nhiên nói.
“Không, ông Kane nói, nếu không nhờ có anh, có lẽ ông ấy đã bỏ lỡ một cuộc đàm phán quan trọng nên hãy để tôi bày tỏ lòng biết ơn với anh," Tiêu Duyệt Nhiên nói và lấy ra một chiếc hộp nhỏ mạ vàng tinh xảo.
“Hy vọng bác sĩ Giang sẽ không chê!”
Tiêu Duyệt Nhiên nói rồi đặt chiếc hộp trên bàn làm việc của Giang Thành.
Xuất phát từ phép lịch sự tối thiểu, Giang Thành mở hộp ra xem, anh suýt nữa bị chói mù mắt chó vì chiếc nhẫn kim cương bạch kim cỡ 3 carat ở bên trong, dù là từ hình dáng, đường cắt hay độ tinh khiết của viên kim cương thì chiếc nhẫn này đều đứng hàng đầu trong bảng xếp hạng nhẫn kim cương trên thế giới.
Vốn dĩ Giang Thành muốn lịch sự xem qua, sau đó tìm lý do từ chối.
Nhưng Giang Thành vừa thấy đây là một chiếc nhẫn kim cương thì lập tức muốn giữ lại, bởi vì hiện tại Hứa Tình còn thiếu một chiếc nhẫn kim cương xứng đáng, có lẽ đây chính là thứ thích hợp nhất.
“Món quà này hơi đắt.
” Giang Thành đóng hộp nói.
“Bác sĩ Giang không chê là tốt rồi,” Tiêu Duyệt Nhiên nở nụ cười nói.
“Tôi từ chối thì bất kính quá,” Giang Thành cũng cười nói.
“Ok, vì anh đã nhận quà nên nhiệm vụ của tôi coi như đã hoàn thành, hơn nữa tôi còn có việc nên xin phép ra về trước.
" Tiêu Duyệt Nhiên nói rồi muốn đứng dậy.
Ngay khi Tiêu Duyệt Nhiên đứng dậy, cô không cẩn thận làm đổ cốc nước để trên bàn, cốc nước nóng bỏng đổ thẳng lên đôi chân dài của Tiêu Duyệt Nhiên.
“Á! ”
Tiêu Duyệt Nhiên ngay lập tức hét lên đau đớn vì bị bỏng.
“Cô cố chịu một chút!”
Giang Thành thấy thế vội xé rách đôi vớ dài trên chân Tiêu Duyệt Nhiên, nước nóng như thế sẽ ngấm vào vớ, nếu để đôi vớ tiếp tục dán sát vào da sẽ gây bỏng thứ cấp, vì vậy cần phải bỏ đôi vớ ra mới được.
Tiêu Duyệt Nhiên cũng hiểu điều đó, cô ngả người ra sau, để cho Giang Thành dễ dàng xé đôi vớ trên chân mình hơn.
“Đại ca, tôi tra được Đinh Võ Địch……”
Cường trọc đẩy cửa vào, đúng lúc thấy Giang Thành đang đè một nữ bệnh nhân trên ghế sô pha và xé rách vớ của người ta, gã sợ đến mức im như gà mắc thóc.
“Đại ca, anh tiếp tục, tôi chưa nhìn thấy gì hết!” Cường trọc vừa che mắt, vừa lùi ra khỏi phòng làm việc của Giang Thành.
Ra khỏi phòng làm việc của Giang Thành, Cường trọc không khỏi cảm khái: "Đại ca chính là đại ca.
Lúc đi làm