“Ừ, giờ anh qua chỗ em.
”
Giang Thành nói xong thì cúp máy, anh lái xe rời khỏi bệnh viện, anh tin Hứa Tình sẽ rất vui khi nhìn thấy chiếc nhẫn này.
Cửa hàng trang sức Lục Quế Viên.
“Tình Tình, chồng cậu muốn tới tìm cậu à?” Thôi Nghệ, bạn thân Hứa Tình bĩu môi hỏi.
“Ừm, anh ấy bảo có món quà muốn tặng cho mình,” Hứa Tình gật gật đầu.
Thôi Nghệ nghe vậy thì trợn mắt, ghét bỏ nói: “Tình Tình, không phải mình lắm miệng nhưng mình thấy cậu thật sự không nên kết hôn với tên đàn ông vô dụng đó.
Chỉ xét riêng thân hình và nhan sắc này thì cậu muốn kết hôn với đàn ông kiểu nào chẳng được, còn bày đặt tặng quà, một nam y tá như anh ta có thể tặng cậu món quà cao cấp đến đâu chứ?”
“Giang Thành đã khác trước rồi,” Hứa Tình nói.
“Khác trước? Khác thế nào chứ, nếu mình là cậu, có chết mình cũng sẽ không lấy người như thế đâu,” Thôi Nghệ nói với vẻ mặt ghét bỏ.
Thôi Nghệ ở nước ngoài đã nghe nói, chồng của Hứa Tình là một anh con rể kém cỏi chỉ có thể làm y tá, ai cũng đều có thể chèn ép anh ta, cho nên cô rất không thích Giang Thành và muốn nghĩ cách để Hứa Tình ly hôn càng sớm càng tốt.
“Tiểu Nghệ, anh ở đây,” Chồng sắp cưới của Thôi Nghệ vẫy tay với cô rồi vội chạy qua.
“Anh ấy là Đỗ Băng, chồng sắp cưới của mình,” Thôi Nghệ ôm lấy cánh tay Đỗ Băng, vui vẻ nói.
Khi Đỗ Băng nhìn thấy Hứa Tình, gã lập tức sững sờ vì Hứa Tình thật sự đẹp hơn Thôi Nghệ rất nhiều, quan trọng nhất là Hứa Tình chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, hoàn toàn là vẻ đẹp tự nhiên, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra được.
“Chào em, tôi là Đỗ Băng!” Đỗ Băng cười và đưa tay về phía Hứa Tình.
“Chào anh,” Hứa Tình không đưa tay ra mà chỉ cười lịch sự.
Đỗ Băng hơi ngượng ngùng rụt tay lại, trong lòng gã vô cùng ghen tỵ, gã thầm nghĩ đứa con rể vô dụng của nhà họ Hứa quá may mắn mới lấy được người phụ nữ xinh đẹp như Hứa Tình.
“Đi thôi, chúng ta đi chọn nhẫn kim cương trước đi,” Thôi Nghệ ôm tay Đỗ Băng nói.
Ba người cùng nhau dạo một vòng quanh cửa hàng trang sức, Thôi Nghệ vẫn chưa tìm thấy chiếc nhẫn kim cương mà cô ta ưng ý.
“Mình đi vệ sinh nhé,” Hứa Tình nói xong thì rời khỏi cửa hàng.
Đúng lúc này Giang Thành bước vào.
“Giang Thành, anh còn nhớ tôi chứ?” Thôi Nghệ nhìn Giang Thành hỏi.
“Cô là?”
Thấy Giang Thành giả vờ không biết mình, Thôi Nghệ lập tức bất mãn nói: “Anh ngu thật hay đang giả vờ đấy? Lúc anh kết hôn với Hứa Tình, chúng ta đã từng gặp nhau qua video.
”
Chuyện này đúng là không thể trách Giang Thành được vì anh thật sự chưa gặp người phụ nữ này, nhưng anh nghe ra được, hình như người phụ nữ là bạn thân nhất của Hứa Tình này rất không hài lòng về anh.
“Thế sao? Tôi nghĩ có lẽ là bởi lúc gọi video tôi nhìn qua filter nên cô trông rất khác bây giờ,” Giang Thành nhẹ giọng nói.
“Anh nói chuyện kiểu gì đấy,” Thôi Nghệ bất mãn nói.
“Anh là Giang Thành đúng không? Bây giờ anh vẫn đang làm việc ở bệnh viện à?” Đỗ Băng nhìn Giang Thành nói.
“Phải, tôi chưa từng đổi công việc khác,” Giang Thành nói.
“Xuỳ, một thằng đàn ông mà lại ở bệnh viện hầu hạ người ta ăn uống tiêu tiểu, nếu tôi phải sống như thế thì thà đập đầu chết quách đi cho đỡ chật đất,” Đỗ Băng khinh thường nhìn Giang Thành.
“Chồng à, anh kệ gã đi, nếu gã có chí khí đấy thì còn đi ở rể chắc? Hứa Tình đúng là mù rồi,” Thôi Nghệ khinh thường liếc nhìn Giang Thành.
Hiển nhiên, từ trước đến nay nhận thức của bọn họ đối với Giang Thành vẫn dừng lại ở trước kia, tưởng rằng Giang Thành vẫn làm y tá ở bệnh viện, hơn nữa còn là một kẻ vô dụng luôn bị người khác bắt nạt.
“Giang Thành, nghe nói anh có quà muốn tặng Hứa Tình hả, anh lại mua được hàng secondhand ở đâu đấy?” Đỗ Băng cười nhạo hỏi Giang Thành.
“Chồng à, anh quan tâm gã làm gì, chúng ta chọn nhẫn cưới của chúng ta đi,” Dứt lời, Thôi Nghệ và Đỗ Băng cùng đi vào cửa hàng trang sức Lục Quế Viên.
“Chào anh chị, anh chị muốn chọn nhẫn cưới ạ?”
Nhân viên hướng dẫn lập tức bước tới hỏi.
“Hỏi thừa, không chọn nhẫn cưới chẳng lẽ tới để nhìn cô à?”
Thôi Nghệ lập tức lườm nguýt nhân viên hướng dẫn, nụ cười trên gương mặt nhân viên hướng