Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Các Cậu Không Có Tư Cách


trước sau


“Ngại quá, trên đường có sự cố nên chúng tôi đến muộn.”
Hứa Tình nói, bước vào phòng cùng Giang Thành, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.
Giang Thành cũng chú ý đến vẻ thù địch trong mắt người đàn ông đó, nhưng anh không quen gã nên đành giả vờ không thấy.
Sau khi ngồi xuống, Giang Thành phát hiện không chỉ người đàn ông mặc tây trang màu trắng có địch ý với mình, mà ánh mắt của những người khác cũng không thích hợp.
Một cô gái cằm Vline ngồi cạnh Hứa Tình, tên là Vu Đan.

Cô ta nhìn thoáng qua Giang Thành rồi nói với Hứa Tình: “Hứa Tình, sao cậu cũng dẫn chồng đi chung vậy?”
“Đúng vậy, cậu dẫn anh ấy đến như vậy, không sợ thiếu gia Tôn ăn dấm sao?” Một cô gái khác cười nói.
Hứa Tình nghe vậy thì theo phản xạ nhìn về phía người đàn ông mặc bộ tây trang màu trắng.

Đương nhiên cô biết Tôn Thiệu Long vẫn thầm mến mình từ thời đại học, anh ta cũng thổ lộ nhiều lần nhưng đều bị Hứa Tình từ chối.
Sau đó Tôn Thiệu Long ra nước ngoài, bây giờ mới về nước nên mới sắp xếp cuộc họp lớp lần này, muốn ôn lại kỉ niệm với Hứa Tình.
Cô nhìn thoáng qua Tôn Thiệu Long, lạnh nhạt nói: “Cậu ấy ăn dấm gì đâu, tớ cũng lấy chồng rồi.”
Tôn Thiệu Long nghe Hứa Tình nói thì biết cô đang từ chối mình thêm lần nữa, trong lòng anh ta lập tức khá khó chịu.
Ban đầu Tôn Thiệu Long biết Hứa Tình kết hôn, cũng rất thất vọng trong lòng.

Nhưng sau khi anh ta biết chồng của Hứa Tình chỉ là y tá nam ở bệnh viện, còn là chàng rể mà cô tìm về, bị uất ức đến mức tự tử.
Tôn Thiệu Long lập tức cảm thấy người như vậy hoàn toàn không xứng đáng với Hứa Tình, hơn nữa bằng lai lịch và địa vị của mình thì tuyệt đối vượt xa tên vô dụng đó.

Vậy nên anh ta lại theo đuổi Hứa Tình.
“Tình Tình, cậu nói vậy chưa đúng, ai nói cậu kết hôn thì tớ không ăn dấm? Nói thật, đến bây giờ tớ vẫn còn thích cậu đó.” Tôn Thiệu Long cười nói với Hứa Tình.
Giang Thành nghe lời nói này, trong lòng rất khó chịu, đây là đào góc tường ngay trước mặt mình mà.
“Ôi, ôi, thiếu gia Tôn à, cậu tỏ tình cũng chú ý chút đi, chồng của người ta có mặt ở đây đó.” Vu Đan mỉm cười, nhìn thoáng qua Giang Thành.
Mặt ngoài cô ta nhắc nhở Tôn Thiệu Long nên chú ý, thật ra là đang giúp Tôn Thiệu Long sỉ nhục Giang Thành.

Dù sao cô ta cũng biết Giang Thành kia là đồ vô dụng, bị bắt nạt cũng chẳng lên tiếng phản đối.
Tôn Thiệu Long nghe Vu Đan nói bèn vội vàng nhìn sang phía Giang Thành, cười nói: “Thật ngại quá, sau này chúng ta xem như tình địch rồi.


Vẫn chưa giới thiệu nhỉ, tên tôi là Tôn Thiệu Long, đại công tử của tập đoàn bất động sản Tôn thị.”
Nói dứt lời, Tôn Thiệu Long đưa tay về phía Giang Thành.
“Tên tôi là Giang Thành, tình địch đáng kính, có lẽ anh không có tư cách đó.”
Giang Thành bình thản đáp, sau đó bắt tay anh ta.
Nghe Giang Thành nói, máu nóng xông lên đầu Tôn Thiệu Long.

Chỉ là thằng ở rể mà cũng dám nói mình không có tư cách sao?
Nhưng mà anh ta vẫn duy trì nụ cười trên môi, nói: “Cậu Giang thích nói đùa thật.”
Nói xong, anh ta tăng sức lực cho bàn tay.

Ở nước ngoài, Tôn Thiệu Long từng học Tán Đả, cả người mạnh mẽ, trước hết cứ để Giang Thành này mất mặt chút rồi nói tiếp.
Ở bên cạnh, ba người Vu Đan nhìn tư thế của Tôn Thiệu Long là biết anh ta chuẩn bị dùng sức bóp mạnh tay.
Bọn họ biết rõ sức lực của thiếu gia Tôn, anh ta bóp nhẹ tay là cong cả cái ly thép, Giang Thành vô dụng chắc chắn xong đời.
Khi ba người đang chuẩn bị thưởng thức dáng vẻ Giang Thành ôm tay kêu gào, bỗng một tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên.

Biểu cảm trên mặt Tôn Thiệu Long chợt méo mó, đau đớn kêu: “Anh làm gì thế? Bỏ tay, bỏ tay ra!”
“Ồ, ngại quá.

Tôi ở bệnh viện là y tá nam làm việc nặng đã quen, lực tay khống chế không tốt, ngại quá.” Giang Thành cười nhạt, thả tay ra.
Giang Thành vốn không có dự định làm gì, nhưng mà Tôn Thiệu Long không biết sống chết muốn so sức lực với mình, nên anh đành cho biết tay.
Tôn Thiệu Long rút tay về, trên trán vã mồ hồi lạnh, anh ta che bàn tay bị thương, không kiềm được run rẩy.
Tôn Thiệu Long chú ý Hứa Tình cũng đúng lúc nhìn thấy cảnh này, anh ta sợ mình mất mặt trước mọi người nên càng khó xử, ngồi trên ghế kiềm chế cơn bực bội trong lòng.
Nếu sức lực không sánh bằng, vậy Tôn Thiệu Long quyết định nghiền ép Giang Thành bằng tài năng của mình.

Thế là anh ta gọi nhân viên phục vụ đến, đưa thực đơn cho Hứa Tình và nói: “Tình Tình, tớ vừa về nước, cũng không biết hãng rượu nào tốt.

Cậu xem thích ăn gì cứ thoải mái chọn nhé.”

Hứa Tình từ chối: “Không cần, các cậu cứ chọn đi.”
“Thế sao được, cậu là hoa hậu giảng đường của đại học chúng ta.

Cậu không chọn thì ai có tư cách lựa chọn.” Tôn Thiệu Long thật lòng muốn Hứa Tình gọi món.
Anh ta thấy cô không chọn thì trực tiếp nói: “Thôi được, những món ăn đắt nhất ở đây, tất cả đều mang lên một phần, loại rượu ngon nhất mang lên bốn chai.”
Phục vụ nghe Tôn Thiệu Long gọi món, vội vàng nói:
“Thưa quý ngài, món ăn và rượu ở chỗ chúng tôi đều rất đắt, ngài có cần nhìn giá rồi lựa chọn lại không?”
“Nói mấy câu vô dụng này làm gì? Nói cậu mang lên thì mang đi.” Tôn Thiệu Long lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Phục vụ đồng ý, đi xuống.
Tôn Thiệu Long hơi hả hê nhìn Giang Thành, thằng ở rể vô dụng như mày, cả đời cũng không thể trải nghiệm cảm xúc sung sướng khi tiêu tiền.
Sau một lát, các món ăn và rượu đều được bưng lên đầy đủ.

Mỗi món đều vô cùng tinh xảo nhưng Tôn Thiệu Long không quan tâm mấy món này.

Anh ta rót rượu, nói với Giang Thành:
“Người anh em Giang Thành, tôi và Tình Tình là bạn học cũ, mối quan hệ lâu năm.

Đây là lần đầu tôi gặp cậu, chúng ta cùng nhau cạn ly nhé?”
“Không được, tôi không biết uống rượu, một chén là say.” Giang Thành vội

vàng xua tay.
Tôn Thiệu Long nghe anh nói không biết uống rượu thì trong lòng mừng như điên.

Nếu mày không uống được thì tao càng phải chuốc say, khi đó xem mày còn mặt mũi gì trước mặt Hứa Tình.
Tôn Thiệu Long vội nói: “Vậy sao được chứ, tôi đã mời rượu anh rồi, anh không thể không uống.”
Giang Thành bị dồn vào đường cùng, đành phải cầm cốc uống với Tôn Thiệu Long.


Một cốc rượu vào bụng, chỉ thoáng chốc, Giang Thành đã loạng choạng.
Tôn Thiệu Long nhìn anh, cười lạnh trong lòng.

Thằng vô dụng chính là vô dụng, một cốc rượu cũng không chịu nổi, nếu uống thêm một cốc thì say chắc rồi.
Sau khi Tôn Thiệu Long uống hết cốc rượu, anh ta nháy mắt với hai chàng trai còn lại, để bọn họ cũng mời rượu Giang Thành, nhanh chóng khiến anh say bí tỉ, như vậy sẽ không có ai làm phiền thế giới riêng của anh ta và Hứa Tình.
“Không, không được, uống tiếp sẽ say!”
“Một ly cuối cùng thôi, thật sự không uống được!”
“...”
Trong phút chốc, mười chai rượu đều cạn sạch, Tôn Thiệu Long cũng dần dần phát hiện điểm không hợp lý.
Móa nó, mỗi lần tên Giang Thành uống rượu đều nói không được, chỉ cần một cốc nữa sẽ say.

Nhưng mà sau khi uống xong, anh ta vẫn chỉ loạng chà loạng choạng, chứ không ngất.
Tôn Thiệu Long cảm giác mình sắp gục đến nơi, còn Giang Thành vẫn chưa có ý ngã gục.
“Tiếp nào, hôm nay chúng ta sẽ uống thỏa thích.

Tôi mời anh một ly.” Giang Thành chếch choáng giơ cốc rượu, nói với Tôn Thiệu Long.
Tôn Thiệu Long giật mình, mẹ nó, muốn mời rượu mình sao, đây là dáng vẻ say rượu sắp gục à?
Nhìn Giang Thành rót một cốc đầy cho mình, Tôn Thiệu Long cảm giác buồn nôn.

Anh ta thật sự không uống trôi nữa, nhưng mà dừng lại sẽ mất mặt với Hứa Tình.
Có thể chỉ cần một cốc này nữa là Giang Thành sẽ gục, Tôn Thiệu Long nghĩ vậy bèn cầm cốc rượu nói: “Được, tôi uống.”
Dứt lời, anh ta kiềm nén cảm xúc bực bội, ngẩng đầu rót rượu vào bụng.

Nhưng vừa uống một nửa, bụng bỗng trào ngược.

Tôn Thiệu Long há miệng, nhổ thẳng ra, nôn mấy thứ bẩn thỉu khắp bàn ăn, tỏa ra mùi buồn nôn.
Mấy người Vu Đan vội vàng che mũi, vẻ mặt họ che bai, chạy sang chỗ khác.
Giang Thành cũng lắc đầu cười, đúng là không biết tự lượng sức mình mà.

Sau khi uống xong một cốc rượu, thật ra Giang Thành không hề say.
Anh uống những thứ này, men say không có tác dụng chút nào.


Dù sao cũng là người nhận được truyền thừa của y thánh, sao lại say bởi mấy chai rượu.
Sau khi Tôn Thiệu Long nôn mửa, cũng tỉnh táo hơn chút.

Anh ta nhìn mấy chất nhơ nhớp mà mình đã nôn, chúng dính cả vào quần áo làm cả người anh ra ngập mùi buồn nôn.

Tôn Thiệu Long biết hôm nay mình không làm Giang Thành mất mặt, trái lại là tự làm bản thân xấu hổ.
Vu Đan vốn dĩ đến để giúp Tôn Thành Long giễu cợt Giang Thành.

Cô ta nhìn tình hình này bèn nói: “Giang Thành, anh ngơ ngác làm gì? Không mau dọn dẹp đi, anh là y tá nam ở bệnh viện, chắc chắn rất am hiểu việc dọn dẹp mấy thứ này nhỉ?”
Hàng lông mày của Giang Thành khẽ nhíu lại.
“Tại sao tôi phải dọn chứ?”
“Nói thừa, chỉ có anh thường xuyên phục vụ người khác mà thôi.

Anh không dọn là muốn chúng tôi dọn à? Trước giờ chúng tôi chưa phục vụ ai cả.”
“Anh là chàng rể ăn bám nhà vợ, tôi đoán ở nhà cũng làm mấy việc này nhiều rồi chứ? Bây giờ anh tỏ vẻ giả vờ gì thế?”
“Đúng vậy, anh là đồ vô dụng, chó đội lốt người.

Hứa Tình ở bên loại rác rưởi như anh, thật sự hạ thấp giá trị của bản thân.”
Những người mà Tôn Thiệu Long dẫn theo đều tôi một lời, anh một lời mỉa mai Giang Thành.

Tôn Thiệu Long thấy tình hình này, trong lòng cuối cùng cũng sảng khoái.

Sức lực của mày mạnh thì thế nào? Uống rượu giỏi thì sao? Rác rưởi ở rể chính là rác rưởi.
Giang Thành cảm giác buồn cười khi nghe mấy lời này.

Rõ ràng là đối phương khiêu khích trước, mình chẳng qua chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi, bây giờ ngược lại thành mình không đúng.
“Các cậu đủ rồi đó!”
Khi mọi người đang chế giễu Giang Thành, Hứa Tình bỗng đứng dậy, tức giận quát.
“Bọn tớ làm sao? Vu Đan ngạc nhiên nhìn Hứa Tình, hỏi: “Bọn tớ nói mấy lời đều là thật nha!”
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tình nhìn Vu Đan chăm chú, cô lạnh lùng nói: “Các cậu đã làm gì sao? Giang Thành là chồng tớ, các cậu không có tư cách chê bai anh ấy!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện