Hàn Tam Thiên thở dài, lười tranh cãi cùng người như thế. Anh cũng không muốn rước thêm rắc rối, xoay người nhanh chóng muốn rời khỏi đó. Đúng lúc này, người đàn ông mặc quần áo trắng kia vô cùng đắc ý, đưa năm cành hoa với năm màu cho ông già kia: "Gói lại cho bổn thiếu gia!"
Ông già kia nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, cuối cùng vẫn cười trả lời một câu, vội vàng gói lại. Thứ này giống như một ngàn viên tử tinh, không ngờ tài sản của người ta lại là ba ngàn viên tử tinh.
"Chu thiếu, ba ngàn tử tinh có phải là quá mắc rồi không? Nếu ngươi muốn đả kích người khác thì cũng không cần phải làm như thế chứ? Ngươi nhìn toàn thân ta xem có giống như người có ba ngàn tử tinh không." Mỹ nữ ngồi bên cạnh người đàn ông mặc quần áo trắng kia, lúc này nhận lấy năm hoa năm màu từ tay ông già kia, vẻ mặt chế giễu nhìn Hàn Tam Thiên, một bên giả vờ nói chuyện với người đàn ông mặc quần áo trắng.
"Ôi, ôi, đối xử với loại người rác rưởi thế này thì phải dẫm vào bùn, đừng khách sáo với hắn ta làm gì. Huống chi, món đồ ngươi thích thì xem như là vàng là bạc, cho dù dùng cách gì, bổn thiếu gia cũng sẽ mua lại cho ngươi." Người đàn ông mặc quần áo trắng thoải mái lên tiếng.
Mỹ nữ kia bị dụ nhanh chóng nở nụ cười: "Vậy thì cảm ơn Chu thiếu gia nhé."
Hàn Tam Thiên bất lực lắc đầu một cái, xoay người đi về phía những gian hàng khác. Nhưng đi một lúc Hàn Tam Thiên vẫn chậm chạp không chịu ra tay, không có lý do gì khác. Trên các quầy hàng có rất nhiều nguyên liệu, đều là nguyên liệu dùng để luyện đan, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không, cho dù có mua một đồng lớn thì dựa vào hiện tại mà nói cũng không có bất kỳ so sánh về giới tính nào.
Đại hội võ thuật càng lúc càng đến gần, anh không có thời gian để học những phép luyện đan này, càng không có thời gian để phát triển và có thể chế tạo được những đan dược hữu dụng hoặc ngọc dịch. Thứ anh cần chính là thành phẩm.
Thế nhưng trong mắt Chu thiếu kia, những hành động này của Hàn Tam Thiên cũng chỉ là tên nghèo thích ra oai, nhưng càng muốn tham gia vào cuộc vui của rác rưởi và chết thải, cố gắng quanh quẩn ở đây. Sau đó khi đã ổn thì có thể thừa dịp uống rượu mà khoác lác vài câu, thứ người như thế ở đây cũng có không ít.
Sở dĩ, Chu thiếu nhìn Hàn Tam Thiên chăm chú như thế là bởi vì hắn ta cũng có nhu cầu giống như Hàn Tam Thiên vậy.
Vị mỹ nữ tên Bạch Linh ngồi bên cạnh hắn ta lúc này chính là tiểu mỹ nữ mà hắn ta vừa theo đuổi. Người đẹp, vóc dáng cũng đẹp, chỉ tiếc rằng nàng ta chỉ là một người bình thường. Vì thế, vì để tối hôm nay có thể tấn công vào thành lũy mà hắn ta đã cố tình làm những gì mà mình thích. Đưa Bạch Linh tới chợ đen mua nguyên liệu, để giúp nàng ta tăng cấp bậc.
Vì thế trong mấy hiệp, hắn ta không biết vô tình hay cố ý đã gặp Hàn Tam Thiên.
Đúng lúc Hàn Tam Thiên cảm thấy thật sự quá vô vị, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, thì đúng lúc này, một nhóm người mặc trang phục giống nhau, trên tay cầm một cái mâm, xếp thành một hàng ngay ngắn đi lướt qua bên cạnh Hàn Tam Thiên.
Ánh mắt Hàn Tam Thiên nhanh chóng liếc nhìn về đồ vật trên mâm, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Ngoại trừ một số vật được đựng trong những cái hộp mà Hàn Tam Thiên không thể nhìn thấy được, thì bên trong khay còn có đồ mà Hàn Tam Thiên vẫn luôn tìm kiếm, chính là đan dược và ngọc dịch.
Hàn Tam Thiên nhanh chóng cảm thấy có hứng thú, đuổi theo ngay lập tức.
Sau khi những người hầu này xuyên qua đám người thì nhanh chóng tiến vào một gian phòng lớn trong rừng, Hàn Tam Thiên vừa