Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, anh cảm thấy Chu thiếu không những không có chút uy hiếp nào, thậm chí còn có chút buồn cười.
Chu thiếu vừa lấy tay móc móc cái lỗ tai, vừa buồn cười nhìn lấy Hàn Tam Thiên, nói với người thủ thành:
"Ngươi...Vừa rồi ngươi có nghe thấy cái gì không? Có một kẻ ngốc vừa mới nói, hắn ta muốn đi vào chỗ này?"
Những người thủ thành cũng cười lớn, bọn họ cũng giống như Chu thiếu, đối với những gì mà Hàn Tam Thiên đã nói, bọn họ hoàn toàn chỉ coi đó là trò cười:
"Chu thiếu, ngươi cũng biết đấy, trên đời này cũng không có thứ gì là quá nhiều, nhưng đồ ngốc lại có nhiều nhất, luôn luôn ngu xuẩn như vậy, rõ ràng là không có cái thực lực ấy, nhưng lại cứ nhảy nhót giống như một tên hề, lại nhảy lên đây để khiêu chiến."
Gương mặt Hàn Tam Thiên lạnh như băng:
"Đây chính là thái độ phục của phòng bán đấu giá các người không?"
"Buồn cười, ngươi đang nói chuyện về thái độ phục vụ với ta? Phòng bán đấu giá của chúng ta có danh tiếng hàng trăm năm, khách khứa luôn đông đúc, nhưng cũng phải tùy từng người, người cho là loại người rác rưởi giống như ngươi, mà cũng xứng hưởng thụ sự phục vụ của chúng ta sao? Không có cây gậy lớn nào hầu hạ ngươi, đã là cho ngươi mặt mũi lắm rồi, biết điều thì nhanh cút đi."
Người thì thành tức giận mắng.
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên cũng cười mà không tức giận nói:
"Được, một lát nữa, anh ngàn vạn lần cũng không cần cầu xin tôi, các anh có chỗ để đổi thạch anh tím không?"
"Mắt chó của ngươi không nhìn thấy hay sao, gian phòng nhỏ ở bên cạnh, đó chính là chỗ đổi của chúng tôi, sao hả, ngươi đang dọa ông đây sao? Ngươi cho là ông đây sẽ sợ sao? Có gan thì ngươi nhanh đi đổi đi."
Đương nhiên là hắn ta sẽ không tin tưởng những gì Hàn Tam Thiên đã nói, càng coi đó là những lời hù dọa của Hàn Tam Thiên.
Nhìn quần áo của Hàn Tam Thiên, hoàn toàn không phải là quý tộc gì cả, hơn nữa Chu thiếu cũng rất khinh thường người này, nếu như hắn thật sự là một tên thổ hào ẩn hình thật, thì cho dù hắn ta có nhìn nhầm, nhưng sao Chu thiếu cũng có thể nhìn nhầm được chứ?
Hàn Tam Thiên gật đầu, xoay người đi về phía phòng đổi.
"Ta phi."
Tên thủ thành nhổ một ngụm thật hèn mọn với bóng lưng của Hàn Tam Thiên, sau đó, hắn ta vừa cười vừa chào đón Chu thiếu, bộ dạng khúm núm giống như một con chó vậy:
"Chu thiếu, đừng để ý đến những tên ngốc này, thời tiết bên ngoài lạnh, xin hãy vào trong hội trường ngồi di."
Chu thiếu lạnh lùng cười, đôi mắt nhẹ nhàng liếc Bạch Linh Nhi, lúc này cũng không vội vàng tiến vào trong phòng đấu giá nói:
"Không vội, dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, tên ngốc kia muốn giả bộ với ta, vậy thì ta sẽ diễn cùng hắn."
Bạch Linh Nhi lộ ra một nụ cười ngọt ngào, nói:
"Đúng vậy, khó lắm mới có được một con khỉ làm trò cho chúng ta xem ở trước việc đấu giá, không xem xong, thì sẽ khiến cho kẻ đang ra sức biểu diễn kia thất vọng mất."
Tiếng nói của Bạch Linh Nhi vừa dứt, ba người đều cất cao giọng cười lớn.
Lúc này Hàn Tam Thiên đã đi đến phòng trao đổi.
Có vài cô gái ăn mặc những trang phục kỳ lạ hở hang, đứng chiêu đãi khách nhân, bên trong còn có mấy kẻ có tiền mặc quần áo xa hoa, đang ở bên những cô gái ấy, tiến hành công việc.
Lúc Hàn Tam Thiên đi vào, vẫn còn ba cô gái không có khách, nhưng sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của Hàn Tam Thiên, thì nụ cười quen thuộc của ba nàng đều cứng lại trên mặt, sau đó là người này đầy người kia, đẩy qua đẩy lại, dường như cũng không có ai muốn đi tiếp đãi Hàn Tam Thiên.
Thật ra Hàn Tam Thiên cũng không để ý đến, anh bị coi thường cũng không phải lần một lần hai nữa, càng quan trọng hơn là chuyện này cũng đã ở trong dự kiến của anh, mặc dù thế giới Bát Phương còn cao hơn Trái Đất và thế giới Bát Phương mấy cấp bậc, nhưng bản tính con người cũng sẽ không thay đổi.
Chỉ cần nơi nào có người, thì sẽ còn gặp phải loại đối đãi khác biệt như thế này.
"Xin chào, tôi muốn đổi thạch anh tím."
Hàn Tam Thiên đi đến trước mặt ba người, nhẹ giọng nói.
Ba cô gái cũng dừng việc đẩy nhau lại, cô gái đứng giữa vì Hàn Tam Thiên đang đứng đối mặt với nàng, cho nên đành lúng túng, nhưng cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên trì nói:
"Nếu như ngài muốn đổi thạch anh tím, vậy phiền ngài đi đến của số một."
Hàn Tam Thiên thuận mắt nhìn lại, ở chính giữa phòng, có hai phòng, nhưng mà, rõ ràng là xung quanh cửa số một không hề có bóng dáng của bất kỳ người nào, mấy vị phú hào kia đều đang đứng ở trước cửa sổ hai, Hàn Tam Thiên nói:
"Cửa số một cũng có thể đổi được sao? Tôi nhìn thấy bọn họ đều đang ở của thứ hai."
"Thiếu hiệp, dưới một trăm nghìn thạch anh