Hàn Tam Thiên quỳ xuống xong, lúc này, gió đã ngừng, ngọn nến cũng an ổn lại, tỏa ra ảnh sáng vàng, cộng thêm mắt Hàn Tam Thiên đã quen với bóng tối, lúc này Hàn Tam Thiên mới phát hiện, mấy mét trước mặt anh, phía dưới cái bệ đặt ngọn nến chừng nửa mét, có một cái quan tài để dưới đất.
Chẳng nhẽ, bên trong là vị tổ tiên nào sao?
Nhưng ngay lúc Hàn Tam Thiên nghĩ như vậy, một giọng khàn khàn bỗng nhiên vang lên: "Hàn Tiêu, ngươi có chuyện gì sao?"
Hàn Tam Thiên bị giọng nói này làm giật nảy mình, hiển nhiên anh không ngờ được, nơi này còn có người khác, mà giọng nói này, mặc dù là giọng nữ, nhưng lại như thể đang bị người khác bóp chặt yết hầu, nghe rất chói tai, quan trọng nhất chính là, Hàn Tam Thiên kinh ngạc phát hiện, giọng nói này lại vọng ra từ trong quan tài.
"Đệ tử Hàn Tiêu, đã thu Hàn Tam Thiên làm đồ đệ, cố ý bẩm báo với sư nương." Nói xong, Hàn Tiêu dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Hàn Tam Thiên, ra hiệu hắn nhanh chào hỏi.
Hàn Tam Thiên khẽ cúi đầu: "Đệ tử Hàn Tam Thiên, bái kiến sự bà!"
Trong quan tài trầm mặc hồi lâu mới trả lời: "Ừm, Tiêu nhi, ngươi qua đây."
Hàn Tiêu gật đầu, đứng dậy đi về phía quan tài, sau đó cúi người như đang nói gì đó với người trong quan tài, sau một lát mới đứng thẳng lên, quay lại nhìn Hàn Tam Thiên.
Rồi ông mỉm cười đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên: "Sư bà ngươi nói, lần đầu gặp gỡ, cũng không có gì tốt tặng cho ngươi, chiếc nhẫn này coi như là lễ gặp mặt."
Nói xong, tay phải ông cầm chiếc nhẫn, kéo tay trái Hàn Tam Thiên, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Hàn Tam Thiên.
Chiếc nhẫn có màu đồng cổ, xung quanh có một ít ám sắc pha tạp, nhưng tia sáng quá mờ, Hàn Tam Thiên nhìn không rõ ràng lắm, nhưng tổng thể mà nói, cơ bản có thể phản đoán chiếc nhẫn này cũng khá bình thường.
Nhưng dù sao cũng là quà gặp mặt, Hàn Tam Thiên vẫn rất cảm kích nói: "Cảm ơn sư bà."
Hàn Tiêu khẽ cười, lúc này nhìn Hàn Tam Thiên, mới đưa một quyền sách cho Hàn Tam Thiên: "Đây là bí tịch của ta, sau này người cứ dựa theo công pháp và phép tính trong này siêng năng luyện tập, biết chưa?"
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Vâng, sư phụ."
"Được rồi, cũng không còn sớm, Tam Thiên, chúng ta không quấy rầy sư nương nghỉ ngơi nữa, ngươi trở về đi." Hàn Tiêu nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Dạ, đúng rồi, sư phụ, tạm thời tôi vẫn ở tửu lâu trong thành, nhưng mà ngày mai tôi sẽ lên đường tới đỉnh Kỳ Sơn. Còn nữa, có chuyện nhất định phải thông báo cho người, đó chính là thân phận của tôi..."
"Cái này cũng không quan trọng, Hàn Tiêu ta thu đồ đệ không nhìn thân phận, chỉ nhìn tâm, ngươi có việc thì cứ việc đi làm đi, có rảnh tới thăm ta một chút là được." Hàn Tiêu ngắt lời Hàn Tam Thiên.
Lúc đầu, Hàn Tam Thiên muốn nói cho Hàn Tiêu biết tình huống của mình, dù sao với tình cảnh trước mắt của mình, Hàn Tam Thiên sợ sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho Hàn Tiêu, cho nên hi vọng mặc dù mình bái sư, nhưng Hàn Tiêu vẫn đừng nói với người ngoài mình là đồ đệ của ông ấy, đây cũng là cân nhắc vì an toàn của ông.
"Nhưng... " Hàn Tam Thiên