Ra khỏi ngôi miếu đổ nát, trong lòng Hàn Tam Thiên thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Lúc đầu anh chỉ nghĩ đi trả đinh lại mà thôi, lại không ngờ trời đất xui khiến, cuối cùng lại còn tự dưng bái một người sư phụ.
Sau đó trở thành cái gì mà đệ tử của đảo Tiên Linh, những chuyện xảy ra đêm nay quả thật khiến anh đều bất ngờ.
Nhất là Hàn Tiêu kia, trong mắt Hàn Tam Thiên thì ông chỉ là một ông lão bình thường mà thôi, lại không ngờ lại có thuật luyện đan, nghĩ đến cũng tương đối châm chọc, một người biết kỹ thuật cao siêu như vậy, có lẽ không ai có thể ngờ được, người đó lại ở cái chỗ rách nát như thế này.
Dù sao, dựa vào loại kỹ thuật này, chỉ cần ông ta muốn, thì chỉ nói một câu thôi, các môn phái, các gia tộc ở thế giới Bát Phương đoán chừng dẫm đạp lên nhau để mời ông ấy gia nhập ấy chứ, từ một số phương diện mà nói, bọn họ chính là cái máy chế dược, nhưng cũng là cái máy in tiền.
Đan dược ở thế giới Bát Phương trân quý cỡ nào, người mới tới không lâu như Hàn Tam Thiên còn biết nữa là, cho nên người biết luyện chế cũng càng thêm quý hiểm.
Nhưng loại chuyện tốt này, thế mà Hàn Tam Thiên lại gặp được, có lúc, thế sự chính là như thế, có người đạp phá giày sắt cũng không tìm thấy, người khác lại có được dễ như trở bàn tay.
Có lẽ, cái này cũng giống như chênh lệch giữa mấy đứa con nhà giàu với mấy đứa con nhà nghèo.
Thế sự có đôi khi chính là bất công như thế, cũng chính là vì nguyên nhân này, con người mới càng muốn công bằng.
Sau khi rời khỏi miếu hoang, Hàn Tam Thiên cũng không vội về lại trong thành, mặc dù đã càng ngày càng tới gần giờ Tý, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không vội.
Thứ gì phải đến rồi cũng sẽ đến, muốn tránh cũng không tránh được.
Việc này, Hàn Tam Thiên vô cùng vững tin, thậm chí khẳng định, nếu như đêm nay không đến chỗ hẹn, anh tin tưởng ngày mai mình không cách nào rời khỏi thành Lộ Thủy.
Từ trên một điểm cũng có thể chứng minh suy nghĩ của Hàn Tam Thiên, đó chính là từ sau khi đi ra ngoài, đối phương cũng không phái người theo dõi, hiển nhiên là rất có tự tin, Hàn Tam Thiên không thể rời khỏi thành Lộ Thủy.
Huống hồ, xưa nay Hàn Tam Thiên cũng không phải hạng người nhát gan, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cần phải đối mặt, xưa nay Hàn Tam Thiên sẽ không né tránh.
Bởi vậy, bây giờ tâm tư của Hàn Tam Thiên đều đặt hết vào Song Long đỉnh và Hàn Tiêu.
Theo những gì mà Hàn Tiêu đã nói, cái đình này có vẻ như rất lợi hại, nhưng đến cùng thì lợi hại như thế nào, Hàn Tam Thiên cũng chưa từng thấy qua.
Mới mua được một mớ dược liệu từ phòng đấu giá kia, lại có lô đỉnh, lại có công pháp Hàn Tiêu sư phụ cho, chẳng bằng dứt khoát thử một lần?!
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên thấy bốn bề vắng lặng, dứt khoát dựa theo phương pháp trong trí nhớ, hai tay vung lên, Song Long đỉnh trong nháy mắt xuất hiện trước mặt mình.
Sau đó, cầm lấy quyền sách Hàn Tiêu sư