Vừa nói đến chuyện của Tiểu Đào, rồi liên hệ với tình hình bây giờ, một đám đệ tử của phái Hư Vô đều liên tục gật đầu.
Có đôi khi định kiến của bản thân chính là như thế, khi bọn họ cho rằng bạn chính là người như vậy rồi, như vậy thì tất cả nồi đều sẽ quăng về phía bạn, có đôi khi cho dù sự thật có xảy ra trước mắt, bọn họ cũng sẽ tự động xem nhẹ nó, tin tưởng vào thành
kiến trong lòng chính mình.
Mặc dù không thể đoán trước được sự thật, nhưng lòng người còn khó đoán hơn.
Lòng người rất phức tạp, cũng càng hiểm ác.
"Chưởng môn sư phụ, ta tin tưởng Hàn Tam Thiên không phải là người như thế."
Tần Sương gặp lại Hàn Tam Thiên, trong lòng rất phức tạp, trong khoảng thời gian cũng chưa hoàn hồn lại được, nhưng khi nghe thấy bọn họ nói Hàn Tam Thiên như vậy, ngay lập tức Tần Sương đã tỉnh táo lại, sốt ruột nhìn về phía Tam Vĩnh đại sư nói.
"Sư muộn, có một câu châm ngôn nói rất đúng, lúc nhỏ trộm cây kim, lớn lên sẽ trộm vàng, lúc trước chuyện Tiểu Đào ngươi không có tận mắt nhìn thấy, ngươi không tin thì cũng bỏ qua đi, bây giờ chúng ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn không tin hay sao? Vậy thì đúng là u mê không chịu tỉnh ngộ."
Diệp Cô Thành lạnh giọng nói.
"Đúng vậy, sư muộn, đạo lý nuôi hổ sẽ gặp nạn chắc ngươi cũng hiểu được, lúc trước trong phái Hư Vô, nếu không phải do người có lòng dạ đàn bà giúp hắn ta, thì sao hắn ta có cơ hội trốn thoát được chứ? Cũng càng không có ngày hôm nay, đi làm những việc điên cuồng càng cỡ đi bắt cóc phụ nữ."
Lục Vân Phong cũng không nhịn được lắc đầu nói.
Tần Sương vội vàng nhìn về phía Tam Vĩnh đại sư, nhìn thấy ông ta cũng cúi đầu không nói gì, trên mặt khó xử, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đương nhiên là nàng hy vọng Hàn Tam Thiên có thể giải thích mấy câu.
Hàn Tam Thiên chỉ mỉm cười, thật ra, đã muốn thêm tội rồi, thì cần gì phải nói nữa?
Huống chi, đối với một đám người cũng không quan trọng này, Hàn Tam Thiên cũng không cần thiết phải đi theo chân bọn họ để giải thích, trên đời này, Hàn Tam Thiên anh chỉ cần giải thích với một người, đó là Tô Nghênh Hạ.
Còn về phần những người khác, Hàn Tam Thiên không quan tâm.
Nhìn về phía Tần Sương rồi mỉm cười, xem như đây là một lời giải thích đơn phương của Hàn Tam Thiên.
"Cô là người nằm vùng, đúng không?"
Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn về phía Ôn Nhu đang đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói.
Ôn Nhu lạnh lùng hừ một tiếng, vô cùng đắc ý nói:
"Đúng vậy, ta chính là người nằm vùng, các ngươi đã làm những chuyện táng tận lương tâm như vậy, mỗi người chúng ta đều muốn giết chết các ngươi, cho nên một đám người chính đạo đã thành lập một liên minh, âm thầm sắp đặt, phái bổn tiểu thư đến đây nằm vùng, mục đích chính là đánh vào hang ổ của các ngươi trong một lần, thế nào? Không ngờ đến đúng không?"
Nhìn thấy bộ dạng vô cùng đắc ý này của Ôn Nhu, Hàn Tam Thiên quả đúng là bật cười nói:
"Lần sau có nằm vùng nữa, thì động não nhiều một chút."
"Những lời này của ngươi có ý gì?"
Ôn Như vừa tức giận vừa tò mò nói.
Ở trong mắt Ôn Nhu, kế hoạch này của nàng ta đã chuẩn bị rất lâu rồi, đám người của Liễu thành chủ đã bắt thật sự là rất nhiều người, bởi vậy nên đã dẫn đến sự chú ý của phía chính đạo từ lâu rồi.
Mấy môn phái nhỏ hợp kế lại, việc này người khác có thể không để ở trong lòng, nhưng những người đi theo bọn họ cũng có lợi ích ngang nhau. Bởi vì mấy môn phải nhỏ kia cũng không có nhiều cảm giác tồn tại lắm, nếu như có thể cùng nhau hợp lực sưởi ấm, làm một chuyện lớn để củng cố danh tiếng, vậy đối với bất kỳ kẻ nào mà nói, đều là một chuyện tốt hiếm có.
Đây chính là cơ hội tốt nhất để cho bọn họ nổi tiếng.
Cho nên, mấy cái môn phái nhỏ bọn họ mới tụ tập lại trở thành một liên minh tạm thời, Ôn Nhu bởi vì cũng thông minh lanh lợi, lại có một bối cảnh không tồi, làm quân sự của liên minh tạm thời, đã lên kế hoạch và là người nằm vùng cho sự kiện cứu người này.
Nhưng quá mức mong đợi về thành công và lợi ích đạt được, hơn nữa thái độ làm người của nàng ta cũng vô cùng kiêu ngạo, khiến cho nàng ta suy nghĩ cũng không được chu toàn, ít nhất so với nhận thức của Hàn Tam Thiên, nó còn kém rất xa.
Rất rõ ràng, đây cũng không phải là một vụ án bắt cóc bình thường, cho nên, cái tầng hầm này cũng chỉ là nanh vuốt mà thôi, kẻ đứng sau màn thật sự, ít nhất cũng phải theo dấu đến tận thành Thiên Long, đáng tiếc, dường như Ôn Nhu đã không thể kiềm chế được từ lâu lắm rồi, đầu tiên thông báo cho người một nhà, đánh rắn động cỏ.
Tuy rằng đêm nay nàng ta làm như vậy, thì có thể cứu vớt được hơn bốn trăm cô gái này, nhưng mà, cũng đã để lại mầm họa trong tương lai.
Nếu như một