Tiếng nói vừa dứt, ngay lập tức chỉ cảm thấy có ánh sáng lóe lên trên bầu trời, giây tiếp theo, một cỗ hơi ép vô hình trực tiếp từ trên đỉnh đầu ép xuống.
Một đám người vẫn còn chưa phản ứng lại được, liền cảm thấy mình đã không thể nào đứng vững được trước cỗ áp lực kia, không nghe theo mệnh lệnh mà củi người xuống.
"Chuyện này....Rốt cuộc đây là sức mạnh gì vậy?"
"Đây chính là khí tức hay sao? Chỉ là khí tức thôi thế mà có thể mạnh mẽ đến như thế này sao?"
"Mẹ nó, điều này là không có khả năng? Chuyện này hoàn toàn không có khả năng, ở gần chúng ta sao có thể có sự tồn tại của cao thủ như thế này chứ?"
"Con mẹ nó, dù sao cũng là chết, mọi người không cần phải sợ, lên liều mạng với hắn."
Không biết ai ở trong đám người hô lên một tiếng, giây tiếp theo, một đám người đều mang con mắt đỏ bừng dữ tợn, mang theo đao chém loạn vào không trung.
"Đồ con kiến!". Ngôn Tình Tổng Tài
Một tiếng quát lạnh vang lên, giây tiếp theo, một đám người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mà người đứng ở phía trung tâm, lúc này trong tay hắn ta đang cầm một chiếc lệnh bài hồng lam, đột nhiên cảm thấy có một cơn gió thổi qua khiến hắn ta không thể mở được mắt, đến khi khôi phục lại, chiếc lệnh bài đang cầm trong tay cũng không còn nữa.
Xa xa, bóng đen biến mất, một đám người chỉ có thể nhìn thấy ở cuối khu rừng, có một nam nhân đang kéo một nữ nhân, trên lưng còn có một đứa con nít, phía sau còn có một người lùn đi theo, chậm rãi đi về hướng điện Kỳ Sơn.
Ngay lập tức mấy huynh đệ của người cầm lệnh bài trước kia muốn vác đao đuổi theo, nhưng lại bị hắn ta ngăn lại:
"Còn đuổi cái gì nữa? Muốn đi chịu chết hay sao? Tu vi của người kia cao hơn chúng ta rất nhiều, đừng nói là chỉ có chúng ta đuổi theo, cho dù là tất cả mọi người ở đây cùng tiến lên, thì cũng không phải là đối thủ của hắn ta."
"Chết tiệt, tranh nhau cái lệnh bài nửa ngày, rốt cuộc lại chắp tay đưa cho người khác, ta thật sự không phục."
"Đúng vậy, Trương Dương, ba mươi sáu đại hán sao Bắc đầu chúng ta cứ để cho kẻ khác xâu xé như vậy sao?"
Người nọ cười khinh thường nói:
"Ngươi không nghe người kia nói gì hay sao? Người kia cũng không muốn nói đạo lý với chúng ta, mà sẽ trực tiếp dùng nắm đấm đánh chúng ta đến phục thì thôi, chúng ta ngoại trừ bị đánh ra, còn có lựa chọn nào khác không? giải tán đi, chúng ta thua rồi."
"Nhưng.....Cũng không thể quên đi như vậy chứ?"
"Đúng vậy, quá không cam lòng rồi chứ? Chúng ta ngay cả thua bởi ai cũng không biết."
"Ta biết."
Người nọ cười, sau đó nhẹ nhàng nâng lên tay trái của chính mình, bên trên tay trái, là một chiếc lá cây nho nhỏ.
Cái lá cây này, rõ ràng là lấy được trong khu rừng này, nhưng mà, hình dạng của nó đã bị người khác cố ý thay đổi.
Phía trên chiếc lá cây nho nhỏ này, thế mà lại có vẽ một cái dấu hiệu kỳ quái.
"Đây là cái gì?"
Người bên ngoài kỳ quái hỏi.
"Thứ được vẽ ở phía trên, hình như là một cái mũ."
"Thật là mạnh mẽ, chỉ là một cái lá cây bằng ngón tay cái thôi, thế mà lại có thể điêu khắc lên phía trên một hình vẽ sống động đến như thế này, hơn nữa, lá cây này cũng rất mỏng, nhưng mà cũng không hề có chút đâm thủng nào, rõ ràng là phải dùng nội lực cao thâm mới có thể khắc lên được."
Một đám người sau khi nhìn thấy đồ án phía trên chiếc lá, không nhịn được