Mặt trời lặn, ánh sáng đỏ cuối cùng của hoàng hôn biến mất, lúc này cửa điện Kỳ Sơn lại từ từ mở ra trong tiếng gầm rú điếc tai nhức óc.
Thân ảnh quen thuộc của Cổ Nhật lại từ từ xuất hiện phía trên của điện một lần nữa.
Trong kết giới, lúc này những người còn sống chậm rãi tụ tập lại từ bốn phương tám hướng, có người vui mừng có người lo âu, có người vinh quang có người cúi đầu.
Trên phía đông, phân đội nhỏ Chính Nghĩa không có gì bất ngờ xảy ra, đoạt được lệnh bài phía đông, sau khi mấy liên minh nhỏ lẻ chém giết lẫn nhau ở phía tây, liên minh Quang Minh trổ hết tài năng, cho dù Thiên Quy lão nhân bị Hàn Tam Thiên đánh bị thương, nhưng từ đầu đến cuối *lạc đà gầy yếu còn lớn hơn con ngựa, cuối cùng hỏi thăm lệnh bài phía tây.
(*) Lạc đà gầy yếu còn lớn hơn con ngựa: người có chuyên môn đặc biệt về mặt này, cho dù họ đột nhiên trở nên kém cỏi về mặt đó thì cũng tốt hơn người vừa mới xuất hiện về mặt này.
Ở phía nam, lúc này một đám hắc y nhân bước nhanh đến, đám người này che kín mít cả người khác thường, ngoại trừ có thể nhìn thấy đôi mắt của bọn họ ra thì không còn nhìn thấy gì khác.
Về thân phận của đám người này, đều bị những người ở đây bàn tán sôi nổi, chỉ trỏ, cũng là chuyện đương nhiên, nhìn từ ngoại hình, những người này dường như không giống Ma tộc, chẳng qua sau khi đám người này giao một cái ngọc thủ lệnh cho Cổ Nhật, Cổ Nhật thản nhiên gật đầu.
Sau khi nhận lấy, Cổ Nhật ngước mắt nhìn những người ở đây: “Các vị, lệnh bài phía bắc đâu?"
"Không phải ở đây sao?" Tiếng nói vừa dứt, ở nơi xa, một tổ hợp kỳ lạ từ từ đi tới.
“Là hắn? Sao lại là hắn?"
“Đây không phải người đeo mặt nạ đêm qua sao? Lệnh bài phía bắc vậy mà bị hắn đoạt được!”
“Vừa rồi có người còn nói với ta, giao tranh ở phía bắc dừng lại rất nhanh, thương vong cũng rất nhỏ, nói bên kia có thể là phía dễ dàng nhất, mẹ nó, nói cả nửa ngày thì ra là người ở đây."
"Cũng may không đi phía bắc, nói cách khác, chỉ có thể đứng ở đó nhìn trước giờ mà thôi."
Đám người nhìn thấy Hàn Tam Thiên, bọn họ không khỏi nhỏ giọng bàn tán, hình ảnh thảm bại của Thiên Quy lão nhân từ ngày hôm qua đến bây giờ vẫn còn khắc ghi trong đầu bọn họ.
Cổ Nhật tiếp nhận một khối lệnh bài cuối cùng do Hàn Tam Thiên đưa, nhẹ giọng cười và nói: “Vị hảo hán này, nên xưng hô thế nào?"
“Vị này, là minh chủ liên minh Kẻ Thần Bí của bọn ta, người giang hồ gọi là người thần bí." Lúc này giang hồ Bách Hiểu Sinh tiếp nhận câu hỏi, nhẹ giọng cười và nói.
"Liên minh Kẻ Thần Bí?"
"Đây là liên minh quỷ quái gì? Ta chưa từng nghe thấy."
“Hơn nữa, giang hồ Bách Hiểu Sinh cũng gia nhập liên minh đó?"
“Ha ha, xem ra thì người đeo mặt nạ kia cảm thấy chính mình có chút bản lĩnh, cho nên muốn làm muốn mình, lôi kéo giang hồ Bách Hiểu Sinh nhập bọn."
"Vậy hắn đang nằm mơ rồi, ngoài điện đúng là hắn bất khả chiến bại, nhưng tiến vào trong điện thì cái rắm cũng không bằng, những người kia mới là cao thủ thực sự.”
“Sau lưng liên minh Chính Nghĩa có Hải Vực Vĩnh Sinh chống đỡ, sau lưng liên minh Quang Minh cũng có mấy gia tộc có quyền thế chống đỡ, ngay cả đám hắc y nhân kỳ lạ vừa rồi, cái người ta lấy ra là lệnh bài bạch ngọc, mọi người đều biết, có thể lấy lệnh bài bạch ngọc, ít nhất cũng là cấp bậc thành chủ, có thể nghĩ ra, sau lưng tất cả liên minh đều có thể lực chống đỡ, còn liên minh Kẻ Thần Bí gì đó, ha ha, xem chừng cũng chỉ một thân một mình, một khi tiến vào trong điện, đến lúc đó hắn chẳng là gì cả.”
"Loại người này, chỉ đang giả vờ trước mặt chúng ta thôi, nhưng rồi hắn sẽ tìm thấy những cảm giác về sự ưu việt trên người chúng ta.”
“Nói không sai, muốn giả vờ ở Thế giới Bát Phương, hắn cũng không nhìn xem bản thân mấy cân mấy lượng."
Đối với liên minh Kẻ Thần Bí của Hàn Tam Thiên, tuy rằng rất nhiều người kiêng kị sức mạnh của Hàn Tam Thiên, nhưng lại khịt mũi coi thường, tràn ngập sự chê cười đối với cách thành lập liên minh của anh.
Khác với mọi người, Cổ Nhật chỉ liếc mắt quan sát Hàn Tam Thiên một cách kỳ lạ, giây tiếp theo lại khôi phục bình thường, ngước mắt nhìn mọi người xung quanh, nói: “Được rồi, nếu bốn lệnh bài đã đủ hết, ta