Hiện trường vô cùng thảm thiết đến không nỡ nhìn làm những người ở đây đều bị dọa cho trợn mắt há hốc mồm, có nhiều người thậm chí ngay cả hít thở mạnh cũng không dám, sợ chọc phải vị người nam nhân như sát thần.
Nhưng rất nhiều nữ tử ở hiện trường lại vô cùng hâm mộ nhìn Tô Nghênh Hạ dưới đài.
Cho dù điều mà Hàn Tam Thiên làm thực sự quá đáng sợ, nhưng điều này cũng là tình yêu mà vô số nữ nhân tha thiết ước mơ.
Một lát sau, tiếng giết chóc dừng lại.
Hơn một trăm đệ tử của Triệu chân nhân, đều Tam Thiên chặt không thiếu một cái đầu nào. Hàn
Bởi vì Hàn Tam Thiên đang tức giận đến cực điểm, nên trong vòng vài giây đã chém giết xong.
Đối với Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ chính là vảy ngược của anh, bất luận kẻ nào cũng không được tổn thương đến cô mảy may, càng đừng nói đến tên kia dám đánh Tô Nghênh Hạ bị thương nặng như vậy.
Ôm lấy Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên không nói một câu nào, chậm rãi đi về hướng phòng của mình.
"Người này là.... là ma quỷ sao?"
"Giết nhiều người trong chớp mắt, hắn là ví dụ điển hình cho câu nói này."
"Hắn đang muốn cả Bát Phương thế giới biết, không được đụng vào nữ nhân của hắn!"
Không ít người trong lòng còn sợ hãi nhỏ giọng nghị luận, Cổ Nhật hoàn toàn ngây người đứng ở giữa lôi đài, cảm thấy không biết làm sao, hắn vốn muốn đến ngăn cản Hàn Tam Thiên, nhưng kết quả chưa làm được gì cả, thật sự nếu nói hắn vô dụng cũng không quá đáng.
Do dự một lát, hắn vẫn lên tiếng: "Người thần bí, thắng!"
Nói xong, hắn buồn bực đi xuống lôi đài.
Trở lại trong phòng, Hàn Tam Thiên ôm Tô Nghênh Hạ đến đặt bên giường, sau đó một dòng năng lượng vững vàng truyền vào thân thể Tô Nghênh Hạ, như vậy có thể giúp cho vết thương vừa nãy của Tô Nghênh Hạ khôi phục rất nhanh.
Sau khi thấy hơi thở của Tô Nghênh Hạ ổn định, lúc này Hàn Tam Thiên mới thu hồi lực lượng.
Thấy vậy Bách Hiểu Sinh mới hắc hắc cười nói: "Ta thao, Tam Thiên, mới một lát không gặp huynh, ta có cảm giác huynh đột nhiên lại trở nên mạnh hơn rất nhiều, cư nhiên có thể bỏ qua Cổ Nhật một mình trên lôi đài như vậy."
"Hắn rất mạnh sao?" Hàn Tam Thiên cười hỏi.
"Tuy rằng ta không biết tu vi thật sự của hắn tới cảnh giới gì rồi, nhưng có thể ngồi vào chức vị đấy của Kỳ Sơn điện, khẳng định là rất mạnh." Sau đó Bách Hiểu Sinh lại chuyển đề tài, hắc hắc cười: "Nhưng mà có mạnh đến cỡ nào đi nữa ở trước mặt cũng mặt huynh cũng chỉ thể mà thôi, vừa rồi nếu như huynh trực tiếp đánh với Cổ Nhật đại sư kia một chút, phỏng chừng ngay cả hắn ta cũng không phản ứng kịp đâu."
"Ngươi cho là ngươi tốn chút nước bọt khenta, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm việc người để cho Nghênh Hạ lên đài thi đấu sao?" Âm thanh của Hàn Tam Thiên lạnh lùng.
Vừa nghe anh nói như vậy trong đầu Bách Hiểu Sinh nhất thời hiện lên một màn huyết tinh mới vừa rồi, cả người không khỏi kinh hãi thất sắc.
"Được rồi, chuyện này không trách nên hắn, là chính em không nên đi." Tô Nghênh Hạ giữ chặt tay của Hàn Tam Thiên, lắc đầu với Hàn Tam Thiên, ý bảo anh không được tức giận như vậy.
Nhưng vào lúc này, ngoài phòng đột nhiên vang lên từng trận vỗ tay.
"Tuyệt vời, tuyệt vời, quả tuyệt vời."
Ngay sau đó, Ngao Thiên mang theo Ngao Vĩnh cùng Vương Hoãn Chi, chậm rãi tiêu sái tiến vào, xem ra, Ngao Thiên đã vô cùng cao hứng,