"Có khi nào bọn họ thật ra không có xấu xa như chúng ta nghĩ?" Tô Nghênh Hạ cũng cảm thấy kỳ quái.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, chiếm được giang sơn đã không dễ, nhưng muốn giang sơn vững vàng lại khó càng thêm khó, Hải vực Vĩnh Sinh đứng sừng sững trong thế giới Bát Phương nhiều năm như vậy mà không ngã, làm sao có thể làm ra chuyện đơn giản như vậy? Có quân vương nào tay không dính đầy máu tươi, chân không đạp trên oan hồn?
"Hay là bọn họ tin tưởng Thiên Độc Sinh Tử Phù có thể điều khiển ngươi?" Bách Hiểu Sinh lên tiếng.
Thật ra đây là chuyện trong lòng Tô Nghênh Hạ lo lắng nhất, bởi vì càng như vậy càng chứng minh đối phương thập phần tự tin có thể điều khiển Hàn Tam Thiên.
Nhưng đối Hàn Tam Thiên mà nói đây là cách tốt nhất, làm cho cả người anh không khỏi thở phào một hơi.
Anh cầu còn không được!
Cùng lắm thì chết thôi, không có gì ghê gớm, huống hồ hiện tại Hàn Tam Thiên vô cùng tự tin vào bản thân, muốn lấy được mạng của anh, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?
Nghĩ như vậy Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng nói: "Vậy phải xem xem đến cuối cùng là bản lĩnh của bọn họ hay là mạng của anh lớn hơn."
Ngay lúc này, trong lầu các nào đó.
Lục Nhược Tâm lẳng lặng nằm trên giường, khoác một lớp Bạch Nhung Tuyết Điêu giữa hai chân, trông thật ung dung quý khí, nàng ta đang ôm một con mèo con lông trắng mắt xanh, đôi thon dài tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mèo.
Si Mộng chậm rãi đi tới, quỳ gối trước mặt Lục Nhược Tâm: "Đã mang người đến rồi."
"Tốt lắm." Lục Nhược Tâm gật đầu.
"Tiểu thư, nô tỳ không rõ, cho dù người thần bí thật sự là Hàn Tam Thiên, với bản lĩnh hiện tại của thuộc hạ, muốn giết hắn vẫn dễ như trở bàn tay, cần gì vẽ vời thêm chuyện?" Si Mộng nhịn không được, có chút không phục nói.
"Ngươi đang dạy ta làm việc sao?" Lục Nhược Tâm vẫn vân đạm phong thanh như vậy, nhưng Si Mộng lại cảm thấy một cỗ áp lực vô cùng to lớn đang ập tới phía mình.
Si Mộng vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ không dám!"
Lục Nhược Tâm nhàn nhạt cười: "Tất nhiên người không dám." Nói xong, nàng nhẹ nhàng nâng lên đôi mắt xinh đẹp, trong đáy mắt có chút u buồn: "Lục Nhược Tâm ta không bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc, nếu đã muốn làm tất nhiên không được có nửa điểm sai lầm. Si Mộng, đại chiến sắp tới, trong Dương Lưu, hai gia tộc phụ thuộc vào đỉnh Lam Sơn ta ngươi cho rằng, chúng ta nên nâng đỡ gia tộc nào ngồi lên vị trí Chân Thần cuối cùng đây?"
Vừa rồi đã gây ra lỗi, Si Mộng nào còn dám nhiều lời, vội vàng cúi đầu xuống, nói: "Nô tỳ không dám nghị luận ngông cuồng."
Am!
Đột nhiên Si Mộng bay ngược ra sau mấy mét, cả người nàng vừa đừng lại đã nhịn không được phun ra một ngụm máu đen.
"Lúc cho ngươi nói ngươi lại không nói, lúc không cho người nói ngươi lại muốn nói? Ngươi đang cố tình làm trái lại ý của ta đúng không?" Lục Nhược Tâm đột nhiên quát lên, giận dữ đập tay một cái làm cho mèo con đang nằm híp mắt kêu lên một tiếng đau đớn chói tai.
Si Mộng vội vàng quỳ xuống, bò lổm ngổm đến dưới chân Lục Nhược Tâm: "Nô tỳ không dám, nô tỳ... nô tỳ cảm thấy trong hai nhà Dương, Lưu, Lưu gia có thể lực lớn nhất, đồng thời, gia chủ Lưu gia còn là kỳ tài có thiên phú cực cao, tất nhiên là người có tư cách được chúng ta nâng đỡ làm thành đại gia tộc thứ ba."
Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, tay lại nhẹ nhàng vuốt ve mèo con: "Nhưng ta lại cảm thấy, Dương gia mới là gia tộc chúng nên nâng đỡ nhất."
Si Mộng không hiểu: "Nguyện ý nghe tiểu thư dạy bảo."
"Mặc dù thực lực của Dương gia còn yếu, nhưng Dương gia lại là gia tộc nghe lời nhất trong hai gia tộc, Si Mộng, đều là chó, ngươi sẽ muốn nuôi một con nghe lời gọi đâu vẫy đuôi đấy, hay là muốn nuôi một con chó không chịu nghe lời?"
Si Mộng gật gật đầu, nàng hiểu, lời này của Lục Nhược Tâm đồng thời cũng đang cảnh cáo nàng.
"Nô tỳ hiểu, nô tỳ tất nhiên nguyện trung thành với tiểu thư, vĩnh viễn không thay đổi, nhưng mà nhìn xem ý tứ của Hiên công tử, tựa hồ hắn gần gũi với Lưu gia hơn."
"Hắn là hắn, ta là ta..." Lục Nhược Tâm cười cười, bên trong ánh mắt mang theo tia băng lãnh, tiếp theo dùng ánh mắt ra hiệu cho Si Mộng, nàng ngoan ngoãn tiến lên, nghe xong phân phó của Lục Nhược Tâm,