Mặc dù phòng lớn là tạm thời dựng lên, nhưng đồ đạc bên trong vô cùng tráng lệ, quý giá, ngay cả bàn ăn ở giữa cũng là bàn Ngọc Kim Bát, đủ để cho thấy trình độ làm màu của Vĩnh Sinh Hải Vực.
Một đám người ngồi xuống, Hàn Tam Thiên và Vương Nhâm Chi ngồi ở hai bên trái phải của Ngao Thiên. Loại sắp xếp vị trí này, hiển nhiên coi Hàn Tam Thiên và Vương Nhâm Chi là khách quý, thậm chí gia chủ của Trần gia lại ở một bên của Vương Nhâm Chi. Ông ta có hơi phiền muộn. Lúc đầu ngồi hai bên trái phải Ngao Thiên từ trước đến nay đều là ông ta, nhưng lần này lại không phải.
Bên dưới Hàn Tam Thiên là Ngao Vĩnh, ngay sau đó tiếp xuống là những người đứng đầu thế lực của Vĩnh Sinh Hải Vực, đều lập không ít công lao trong đại hội luận võ này. Có điều, duy nhất chỉ có không nhìn thấy Diệp Cô Thành và Tiên Linh Sư Thái. Điều này khiến Hàn Tam Thiên càng thêm cảnh giác. Lấy cống hiến hai người bọn họ, làm một khách mới ngồi đây khẳng định không thành vấn đề, nhưng ở đây lại không nhìn thấy hai người, điều này không khỏi làm cho người ta hoài nghi.
"Tới tới tới, chư vị, đều cùng nâng ly lên, cùng ta kính lão huynh thần bí này một chén, cảm ơn hắn dẫn đầu vì Vĩnh Sinh Hải Vực ta lấy được ngôi vị."Ngao Thiên lúc này vui vẻ đứng dậy.
Một đám người đều cười đứng theo, xu nịnh nói:
"Thần bí lão huynh chân nhân bất lộ tướng, một đường vượt mọi chông gai, thật là uy phong, quả thực khiến tại hạ bội phục."
"Quan trọng nhất là, thần bí lão huynh bỗng nhiên đến tận bên dưới đó, trực tiếp lấy được thần mộ, làm cho đỉnh Lam Sơn không ai địch nổi cũng nếm mùi thất bại."
"Còn không phải sao. Đều nói cho dù là Chân Thần đi vào thần mộ cũng phải chết ở bên trong đó. Ta thấy, sau này muốn sửa lại, phải đổi thành chỉ có tất cả mọi người không được, nhưng trừ thần bí lão huynh ra."
"Nói đấy. Khi ta nghe Lục Như Tâm nói người thần bí cầm được di chí của thần, còn tưởng rằng là nói đùa, là chút thủ đoạn của đối phương để nội bộ chúng ta loạn đấu. Nào biết được đây là thật."
"Còn sống được thần bí lão huynh khiến ta mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới có người lại có thể phá thần mộ, phục, phục. Ta thật sự phục."
Đối mặt một đám người lấy lòng, Hàn Tam Thiên lại là ngoài cười nhưng trong không cười, khoát khoát tay, uống một chén rượu, cười: "Chư vị sĩ cử, ta chẳng qua giúp tộc trưởng Ngao gia làm việc mà thôi." Hàn Tam Thiên nói xong, lấy từ trong ngực ra tim của thần.
Khi tim của thần mang theo ánh sáng hồng mạnh mẽ cùng sức mạnh cực kỳ cường hãn xuất hiện, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ tham lam và khiếp sợ. Dù là Ngao Thiên luôn luôn ổn trọng, lúc này con ngươi cũng khẽ nhếch, nhìn tim của thần không khỏi nuốt nước bọt.
"Huynh đệ đây là... " Ngao Thiên lưu luyến không rời nhìn tim của thần, không khỏi hỏi.
"Đây chính là thứ ta có được trong thần mộ."
"Đây chính là di chí của thần?"Ngao Thiên ngạc nhiên nói.
Hàn Tam Thiên không nói gì gật đầu. Thật ra đây cũng là anh nói theo lời nhân sâm bé con, đã trực tiếp nuốt luôn bản nguyên trái tim của thần. Hàn Tam Thiên có tính toán của mình. Nếu như nuốt hết, nếu như không có thực lực Chân Thần, cho dù có thể né được Lam Sơn cũng khó có thể sống sót ở Vĩnh Sinh Hải Vực.
Cho nên, Hàn Tam Thiên cần một thứ để giao ra.
Dù sao ai cũng không có vào được thần mộ, di chí của Chân Thần đến cùng là gì, ai biết rõ chứ? Ai có thể biết di chí thần là bao gồm cả nguyên Thần và hai thứ chứa sức mạnh của thần đây chứ?!
Cái này cũng không thể trách Hàn Tam Thiên có tâm nhãn này. Dù sao thần mộ cũng là do mình cửu tử nhất sinh có được, đương nhiên phải là bảo tang để lại cho con gái Hạ gia và Tô Nghênh Hạ.
"Kỳ vật, quả nhiên là kỳ vật a. Chỉ nhìn bên ngoài, đã có thể cả nhận được khí tức mạnh mẽ của nó. Tốt, tốt, tốt." Ngao Thiên hỏa nhiên cực kỳ mừng rõ.
"Quả nhiên là đồ của thần, không giống bình thường."