Ngay sau đó, ngũ tạng lục phủ như là bị người ném bom, điên cuồng bành trướng, lăn lộn, máu Kim Ô thuận theo kinh mạch của Hàn Tam Thiên nhanh chóng chuyển động, nhưng lại nhanh phá vỡ các huyệt vị trên thân thể.
"Phốc!"
Hàn Tam Thiên đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, cả người toàn thân bất lực, tay chân cũng không khỏi co quắp.
"Ngươi!" Hàn Tam Thiên cổ nén khó chịu, tức giận đẩy Vương Nhâm Chi ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm lão ta.
"Ha ha, ha ha ha ha." Vương Nhâm Chi bị đẩy ra một bước, không những không giận mà còn cười, vô cùng càn quấy.
"Vì sao?" Hàn Tam Thiên tức giận nhìn Vương Nhâm Chi. Tên vương bát đản này không chỉ có không có giúp anh giải Thiên Độc Sinh Tử Phù, ngược lại là trực tiếp dẫn nổ nó, để nó nhanh chóng lan khắp cơ thể.
"Thứ ngươi muốn, ta đã cho ngươi, vì sao ngươi còn muốn đẩy ta vào chỗ chết?" Hàn Tam Thiên cực kỳ không hiểu.
Hay là, cháu trai này biết di chí của thần có hai loại?!
Đây không có khả năng.
"Hừ, lúc đầu mọi người làm giao dịch, ta giúp người cứu người, ngươi giúp ta tranh tài. Huống chi, ngươi không chỉ có giúp thắng, còn giúp ta lấy được di chí của thần, từ một loại nào đó góc độ mà nói, ta xác thực hẳn là rất cảm kích ngươi." Vương Nhâm Chi nhẹ nhàng cười nói, nhưng một giây sau, hắn đột nhiên vô cùng dữ tợn:: "Nhưng ai lại bảo ngươi là đồ đệ của tiện nhân kia chứ?"
Hàn Tam Thiên lập tức không hiểu: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì?"
Vương Nhâm Chi mạnh mẽ đến bên cạnh Hàn Tam Thiên, ngồi xổm xuống trực tiếp nắm lấy tay phải anh, hung tợn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn màu đồng, lạnh giọng quát: "Tiện nhân kia giao lại nhẫn chưởng môn ngươi, ngươi còn giả vờ gì nữa?!"
Hàn Tam Thiên nhìn chiếc nhẫn này, lập tức hơi mơ màng. Chiếc nhẫn đó không phải là sư phụ Nhật Hàn Tiêu và sư bà đưa cho mình làm lễ gặp mặt sao? Sao lại thành nhẫn của chưởng môn gì đó rồi?!
"Đồ tiện nhân Hàn Tiêu, chưởng môn đảo Tiên Linh phải là của ta, ngươi dựa vào cái gì truyền cho kẻ khác, dựa vào cái gì?" Vương Nhâm Chi phẫn nộ quát, cả người cuồng loạn.
Với lão ta mà nói, thời điểm khi thấy nhẫn chưởng môn, thật sự khó mà kiềm chế tức giận trong lòng.
Lão ta và Hàn Tiêu đều xuất thân từ đảo Tiên Linh. Thiên tư lão ta thông minh, dường như học được hết tinh hoa y thuật và thuật luyện đan của đảo Tiên Linh, mà tên Hàn Tiêu đáng chết kia, chẳng qua chỉ là một tên học sách rác rưởi, phế vật mà thôi. Cho nên, Vương Nhâm Chi ỷ vào sư phụ sủng ái mà cực kì hoành hành, thêm nữa còn để ý đến hiệu quả của bản thân, tham lam lợi ích, càng thêm càn rỡ.
Nhưng kết quả, sư phụ nói tâm thuật lão ta bất chính, cuối cùng còn giao nhân chưởng môn bảo tàng của đảo Tiên truyền cho tiện nhân Hàn Tiêu mà lão ta xem thường nhất. Việc này không thể nghi ngờ khiến nội tâm lão ta hoàn toàn sụp đổ.
Cho nên, Vương Nhâm Chi rời khỏi sư môn, thậm chí ác ý giết sư mẫu, nhưng nhẫn mà chưởng môn mà Hàn Tiêu lại biến mất. Trong lúc nhất thời, Vương Nhâm Chi phát điên, giết sạch người ở đảo Tiên Linh, một mồi lửa thiêu rụi nơi đó.
Mà