Ý thức càng ngày càng mơ hồ, sự đau đớn từ lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu chuyển từ kịch liệt đến chết lặng.
Đến khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy Vương Hoãn Chi đang ở trước mặt càng lúc càng mơ hồ, cơ thể anh cũng hoàn toàn không thể khống chế được mà ngã xuống mặt đất, cuối cùng hai mắt cũng hơi hơi nhắm lại.
Vương Hoãn Chi thấy thế, trực tiếp dùng một cước đạp lên người Hàn Tam Thiên, nhìn không trung, tức giận nói:
"Lão già kia, mở to đôi mắt chó của ngươi mà nhìn đi, đây chính là đồ đệ tốt đồ tôn tốt mà ngươi đã dạy, rác rưởi, vô dụng, con mẹ nó đều là rác rưởi, ngươi có được một đồ đệ thiên tài giống như ta, vốn chính là phúc khí ngươi phải tu đến mấy đời, nhưng ngươi lại vô cùng hồ hồ, tự tay chôn vùi tất cả, thấy được chưa hả? Kết quả ngày hôm nay, chính là do một tay ngươi tạo ra."
Vương Hoãn Chi đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu sư phụ của lão ta, loại người giống như lão ta sẽ không bao giờ thừa nhận sai lầm của chính mình.
Cuối cùng, Vương Hoãn Chi nhe răng cười một cái, nhìn thấy mặt nạ của Hàn Tam Thiên, bỗng nhiên lão ta nhớ đến chuyện gì, dơ tay ra muốn tháo mặt nạ của Hàn Tam Thiên.
Nhưng đúng vào lúc này, phich một tiếng, trong không trung đột nhiên có thứ gì đó giống như pháo hoa bay ra, nổ tung ở trong không trung.
Sau đó, từ phía xa xa, ngay lập tức nhóm vệ binh của hải vực Vĩnh Sinh chạy về hướng này, Ngao Thiên dẫn đầu hơn mười vị công thần đi theo sát phía sau.
Tiếng nổ đột ngột này khiến cho tất cả mọi người trong hải vực Vĩnh Sinh tưởng rằng đỉnh Lam Sơn bỗng nhiên đánh úp.
Nhìn thấy đám người đến, Vương Hoãn Chi từ từ buông bỏ động tác, đứng dậy.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang nằm đó, một đám công thần cũng có chút bối rối nhìn nhau.
Vẻ mặt Ngao Thiên lộ vẻ khó chịu, tuy rằng đối với chuyện giết Hàn Tam Thiên, ông ta cũng ngầm đồng ý, nhưng có một số chuyện vốn không thể mang lên mặt bàn được, dù sao nếu để chuyện này truyền ra ngoài, nói Ngao Thiên qua cầu rút ván, về sau hải vực Vĩnh Sinh của hắn cũng không còn uy tín gì trên thế gian nữa.
"Vương huynh, đây là có chuyện gì vậy?"
Ngao Thiên vội vàng nháy mắt với Vương Hoãn Chi, muốn lão ta cho một lời giải thích hợp lý.
"Người thần bí này bên ngoài giao trái tim của thần cho ta, nhưng trên thực tế lại ham muốn cỗ sức mạnh này, cho nên nhân cơ hội lúc kéo ta đi ra ngoài, đã nhân cơ hội đánh lén ta, nhưng may thay lão hủ đã có phòng bị từ trước."
Vương Hoãn Chi nhanh chóng giải thích.
Có lời giải thích này của Y thánh, lúc này một đám công thần mới giống như là trút được gánh nặng, xem ra, cũng không phải là Ngao gia qua cầu rút ván, mà là do tên tiểu tử này trong lòng có ác ý, có chết cũng không tiếc.
Dù sao, thực lực mạnh mẽ của trái tim Thần linh, là thứ mà ai cũng muốn có được, chuyện này chính bọn họ cũng giống như vậy, cho nên, lý do Hàn Tam Thiên nhân cơ hội đánh lén là có thể có khả năng.
Ngao Thiên nhìn thấy tình thế đã ổn, giả vờ lắc đầu thở dài nói:
"Ài, không thể tưởng tượng được hắn ta là người như thế. Nếu như hắn ta muốn, trực tiếp nói với ta không phải là được rồi sao, Ngao Thiên đã đương nhiên sẽ không bạc đãi huynh đệ của chính mình, cần gì phải làm ra những thủ đoạn hèn hạ giống như vậy chứ?"
"Tộc trưởng không cần đau buồn, quyền lực sẽ khiến cho người ta mơ màng, chuyện này cũng không