“Ha ha, ha ha ha ha ha.” Phù Mãnh mãnh liệt nhìn lên đỉnh, ngón tay chỉ lên trời: "Trời xanh có mắt, trời xanh có mắt. Phù Thiên, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ có hôm nay đi? Ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới, người Địa Cầu bị người xem thường nhất, mới là kẻ kéo dài sự huy hoàng của Phù gia ta đi. Mắt chó của người coi thường người khác, hôm nay, tự nhiên nhận lấy ác quả, tự chịu diệt vong, ha ha ha ha ha ha. Hàn Tam Thiên, ngươi không nên tới cứu ta. Người nên cầm theo mặt nạ, nói cho đám người Phù gia biết thân phận thật của ngươi, để mặt của đám người kia bị đánh mấy cái. Từ nay về sau, bọn chúng cũng không cần giúp đỡ nữa, gọi là đầu heo đi."
Xoay vần, bị báo ứng là đúng.
Nhưng ngay khi Phù Mãnh đang điên cuồng cười, đột nhiên, hắn lại quỳ hai gối xuống, tóc rủ xuống che khuất hai gò má. Thân thể hắn khom xuống, phủ phục trên đất, không ngờ nghẹn ngào rơi lệ.
"Tiểu thúc nghịch thiên thành thần, mang lại huy hoàng cho Phù gia ta. Thế nhưng đến cuối cùng, Phù gia lại bị mất ở trong tay hậu bối chúng ta, ta còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Phù gia nữa."
Haizz.
"Haizz!" Khi Hàn Tam Thiên cũng theo hắn thở dài một tiếng, giày vò nửa ngày, Vạn Niên Hàn Thiết chế lồng giam cũng không nhúc nhích tí nào, thật sự khiến anh hơi im lặng, tựa người ở trên lồng sắt, Hàn Tam Thiên đã hết sức.
“Haizz!”
Lại là một tiếng thở dài, bé nhân sâm lúc này cũng làm bộ học theo Hàn Tam Thiên, nhảy xuống khỏi vai anh, dáng người lắc đầu thở dài.
Hai người một bé con, đồng bộ thở dài, hình tượng này lại có hơi cổ quái.
"Ngươi thán cọng lông, ngươi mệt lắm à?" Nhìn bé nhân sâm ở bên cạnh thở dài, lại nhìn Hàn Tam Thiên. Hàn Tam Thiên nhịn không được khinh bỉ hắn một chút.
"Ta thán ngươi ngốc, hắn nói ngươi hữu dũng vô mưu, nói một chút cũng không sai." Bé nhân sâm giả vờ thâm trầm, như một ông lão lắc lắc đầu.
"Ta lại phải làm thế nào?" Hàn Tam Thiên im lặng hỏi.
“Phá cửa mà thôi, Vạn Niên Hàn Thiết nếu như cần Chân Thần mới có thể phá, nhưng người... chẳng lẽ không phải nửa Chân Thần à?" Bé nhân sâm liếc mắt nói.
Hàn Tam Thiên vỗ đùi, tựa hồ thật đúng là như thế.
Anh có được nguyên khí của thần, theo lý luận thật sự là một nửa Chân Thần. Có điều, Hàn Tam Thiên thật sự đã thử qua, nhưng không được.
“Thân thể bán thần của ngươi không đủ thuần, nhưng máu của ngươi đủ thuần."
Sở dĩ uy lực máu của Hàn Tam Thiên đủ mạnh, thậm chí có thể trực tiếp xuyên qua mặt đất và thần binh, ngoại trừ bởi vì trong cơ thể chứa kỳ độc, ăn mòn cực mạnh, quan trọng nhất cũng là trong cơ thể có máu thần. Đợi khi tới giao hợp diễn sinh, mới có thể hóa thành máu không giống bình thường.
Không nói nhiều nữa. Có bé nhân sâm nhắc nhở, Hàn Tam Thiên trực tiếp cắt ngón giữa, vẩy máu tươi lên lồng giam.
Quả nhiên, máu tươi nhỏ lên phía lồng giam, khói đen một bốc lên, giống như hệt lúc cầm thần bình của Lục Sinh. Hàn Tam Thiên lập tức loa tới. Nhưng khiến anh thất vọng chính là, máu anh thật sự có tác dụng, nhưng lại vô cùng thấp.
Hàn Tam Thiên phiền muộn, lại nhỏ mấy giọt lên, nhưng hiệu quả hầu như giống hệt.
"Mày đang chơi tao à? Chút tổn thương này, dù có bỏ ra nhiều máu nữa, cũng không mở được." Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua bé nhân sâm nói.
Bé nhân sâm phiền muộn lắc đầu: “Máu dùng như vậy hả?"
“Vậy phải dùng thế nào?" Hàn Tam Thiên khó hiểu nói.
"Hàn Thiết, Hàn Thiết. Ngươi không châm lửa thì sao được chứ? Ngươi cầm Ngũ Hành Thần thạch chính là cứ đặt vào như thế?" Bé nhân sâm buồn bực nói.
“Tao phi, làm sao mày biết tao có Ngũ Hành Thần thạch?" Hàn Tam Thiên sững sờ.
Ngũ Hành Thần thạch là có được từ Bát Hoang thiên thư, tên nhân sâm này sao lại biết mình có thứ này chứ?
"Lấy máu luyện lửa, chẳng phải Ngũ Hành tương khắc à. Nói