Phù Thiên lập tức vội vàng đứng lên, dùng một chén rượu kính người thần bí, nói: "Có thể được các hạ coi trọng, Phù Thiên cầu còn không được.
"
"Nhưng Phù tộc trưởng còn không biết ta là
người phương nào, lại dám tùy tiện đáp ứng
sao?"
Vừa nói câu này xong, Phù Thiên lập tức sửng sốt, ngược lại Diệp Thế Quân bên cạnh nhẹ giọng cười một tiếng: "Giới thiệu một chút, đây là cha của ta, cũng chính là sui gia của nhà họ Phù người! "
Nghe nói như thế, Phù Thiên lập tức kinh hãi, cha của Diệp Thế Quân? Diệp Vô Hoan? Không phải! hắn chết rồi sao?
Hắn đã chết thật lâu rồi mới đúng, sao lúc này lại có thể khai tử hồi sinh chứ?
Chẳng lẽ hắn giả chết?
Nhưng chuyện này căn bản không có khả năng, bởi vì hoàn toàn không cần thiết.
o thành chủ?" Phù Thiên cau chặt lông mày, âm thanh kỳ quái mà nói: "Ngài! Ngài không phải đã chết rồi sao?"
Đột nhiên, bên trong đôi mắt Phù Thiên hiện lên chút lạnh lùng, không thể nào?
"Chết?" Diệp Vô Hoan nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu: "Đạo của thánh nhân là phải tự mình giác ngộ, cho nên, người cứ cho việc mình nghĩ là đúng thì tất nhiên sẽ sai lần.
"
"Giống như chén rượu trong tay của ta, khi ngươi rót rượu vào bên trong thì nó chính là chén rượu, nhưng ngươi rót trà vào trong thì nó còn là chén rượu sao?".
Nghe mấy câu này, trong lúc nhất thời Phù Thiên không thể trả lời, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thật sự nếu con người có một loại thành
kiến hoặc là nhận biết cố định nào đó thì sẽ dựa theo nó để suy nghĩ về mọi việc.
Nhưng suy nghĩ đó