Nếu như hắn không lấy được, vậy thì là do ai lấy chứ? Rồi tại sao cuối cùng lại rơi vào trong tay Hàn Tam Thiên.
"Tộc Bàn Cổ cũng không có búa Bàn Cổ,
thứ mà Hàn Tam Thiên lấy được chỉ là một kiện áo giáp.
" Nói đến đây, cảm xúc của Diệp Vô Hoan rõ ràng có biến hóa cực lớn.
Lúc trước, bởi vì Hàn Tam Thiên đột nhiên có áo giáp kia, lại thêm hắn tỏ vẻ khinh thường, cho nên hắn mới liên tục bị trêu đùa, một kiếm đứt cổ mà mất mạng.
Bây giờ mỗi lần hồi tưởng lại, Diệp Vô Hoan đều cảm giác phẫn nộ đến mức dị thường.
"Áo giáp?"
"Áo giáp Bàn Cổ, phòng ngự tuyệt đối trên
thế gian, bất diệt huyền khải.
"
"Bất diệt huyền khải?"
+
"Không sai, dùng lôi điện tử kim luyện thành, quanh thân đều có tia điện sấm sét khiến người kinh hãi, một khi khôi giáp thay đổi sẽ gây ra sấm chớp lôi điện kinh người, phàm là chỗ nào nó lướt qua, đất đai vạn dặm khô cằn, không có một ngọn cỏ.
"
"Vậy tại sao chưa từng thấy Hàn Tam Thiên mặc bao giờ?" Phù Thiên cau mày nói.
"Áo giáp này cực kì thần kỳ, có thể hoàn toàn che giấu trong thân thể của mình, phát huy tác dụng từ bên trong.
Còn về hình thức bên ngoài, chỉ cần hắn không muốn để nó bị trông thấy thì người khác sẽ không thể nhận ra nó tồn tại.
"
Phù Thiên giật mình, hắn chợt hiểu ra, vỗ mạnh lên đùi một cái.
Vô số chuyện trong quá khứ không ngừng đan xen trong đầu, cảnh tượng Hàn Tam Thiên lực chiến quân hùng, lấy sức một mình ngăn cản ngàn vạn người nhưng lông tóc không hề có thương tổn.
Trận chiến ở Cô Tô, Cô Tô Phượng Thiên,
hoặc là khi bọn người Diệp Cô Thành ở Hư Vô tông vây quanh tấn công.
Tất cả