Sau một lúc, Diệp Thế Quân dừng bước, Phù Thiên cũng nhanh chóng ngừng lại,
ánh mắt bắt đầu tìm hiểu bốn phía trong bóng tối, phóng thích nội tức nhưng không khỏi chau mày.
Nơi này rõ ràng u ám vô cùng, lại ẩn dưới lòng đất, bốn phía cũng vô cùng an tỉnh, nhưng hắn luôn cảm giác nơi này hình như có không ít người tồn tại.
"Đến đây, không cần khẩn trương làm gì.
Tới đây ngồi.
" Diệp Thế Quân nhẹ nhàng cười một tiếng, tựa hồ nhìn ra Phù Thiên khẩn trương, vỗ vỗ bả vai Phù Thiên.
Phù Thiên trong lúc bối rối tỉnh táo lại, vội vàng gật đầu, tiếp theo đó đi theo Diệp Thế
Quân đến bên cạnh một cái bàn nhỏ.
Diệp Thế Quân lại rất quen thuộc trong bóng tối, cầm bầu rượu lên rót đầy một chén rượu cho Phù Thiên.
Tiếp nhận rượu, Phù Thiên ít nhiều cũng có chút khẩn trương uống vào.
Loại địa phương như thế này thực tế hắn không lui tới, nếu như nhất định phải đến thì hắn cảm thấy không khác gì chơi với quỷ.
Hắn cũng không sợ quỷ, hắn chỉ sợ nơi này biến mình thành quỷ.
"Vô lượng thần công, dù là đại hay tiểu đều là đồng căn đồng nguyên, muốn tu hành pháp môn của nó thì phải dùng cách đặc thù.
" Diệp Thế Quân đột nhiên nói.
Nghe tới vô lượng thần công, vẻ khẩn trương của Phù Thiên liền lập tức tiêu tán hơn phân nửa: "Pháp môn đặc thù thế nào?"
"Pháp môn đặc thù này có lẽ đối với người khác mà nói là một loại ác mộng, nhưng đối với người tu hành mà nói lại là một loại phúc lợi vô tận.
" Nói xong, Diệp Thế Quân