Cung điện ở dưới đất rộng lớn vô cùng, lớn hơn gấp mười mấy lần so với dự đoán của Phù Thiên lúc nãy.
Mọi người đứng khắp nơi không thể thấy được điểm tận cùng, nó giống hệt như mười mấy sân bóng ghép lại.
Nhưng điều khiến Phù Thiên kinh ngạc không phải vì nó rộng lớn mà chính là những thứ 3 trong đó.
Trải dài từ trái sang phải là những nhà giam nhiều vô số kể bằng mắt thường có thể cảm nhận được số lượng không phải là một vạn mà là hàng ngàn căn phòng giam.
Mỗi căn phòng giam đều vô cùng đơn giản,
chỉ là có những thanh cọc gỗ cắm chặt xuống đất, phía trên là đất bao quanh, vì vậy có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong căn phòng giam một cách rõ ràng.
Người bị nhốt bên trong lại không phải là phạm nhân, mà là những người phụ nữ trẻ tuổi.
Dưới ánh đèn chiếu sáng có thể nhìn thấy một số người thì trừng mắt nhìn theo họ, còn một số thì vẫn ngồi yên nhắm chặt hai mắt lại, bất luận là ai thì ánh mắt của họ đều ngây ngốc, tê dại
Nhìn quần áo rách rưới, đầu tóc rối bời, cũng có thể biết được họ đã bị nhốt ở đây rất lâu.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Phù Thiên, Diệp Thế Quân lại nở một nụ cười nhàn nhạt nói: “Thế nào? Phù tộc trưởng?"
“Đây là! ?" Phù Thiên xoay người lại, ngạc nhiên hỏi: “Những người phụ nữ này là từ đâu đến? Tại sao phải bắt nhốt họ lại?"
“Ở đâu sao? Chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống sao? Tất cả bọn họ đều là do ta phải người cướp được ở trong thị trấn gần đây, ha ha, họ đều là