Ngưng Nguyệt gật gật đầu: "Không sai, từ khi Bích Dao cung khai sơn lập phái đến.
nay, tổ sư lập môn đã có di huấn, cho nên, ta cũng sẽ không để người bồi thường, ngược lại ta còn thật vui vẻ, cũng rất kích động, bởi vì nó đồng thời còn hóa giải một cục u trong lòng ta.
"
"Xin chỉ giáo cho.
" Hàn Tam Thiên nghi ngờ nói.
"Bích Dao cung rời khỏi nơi lập phái tuy là bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng là hành động trái với di huấn của tổ tiên, trong lòng ta cũng luôn cảm thấy xấu hổ đối với liệt tổ liệt tông.
"
Điểm này, không cần Ngưng Nguyệt nhiều lời, kỳ thật Hàn Tam Thiên cũng có thể hiểu
được.
Dù sao đây là vùng đất mà một môn phái lưu lại đã vạn năm, nay lại tùy tiện dời xa, đương nhiên đối với môn phái và tổ tiên là không tôn trọng.
Nhưng Hàn Tam Thiên không rõ chuyện này cùng với chuyện thần nhan châu bị hòa tan có quan hệ gì.
"Thần nhan châu là do tiên tổ lưu lại, muốn môn phái của ta phải thề sống chết bảo vệ, cái gọi là người còn thì châu còn.
Nhưng mà
có một loại tình huống lại có thể khiến người châu tách rời.
" Ngưng Nguyệt chân thành nói.
"Loại tình huống nào?" Hàn Tam Thiên nói.
Ngưng Nguyệt nhìn Ngũ Hành Thần Thạch một cái, nói: "Chính là loại tình huống hiện tại này.
"
Loại tình huống hiện tại này? Đây là ý gì?
Chẳng lẽ tổ tiên của Bích Dao cung còn có thể đoán trước chuyện