Nhưng vào lúc này, Ngưng Nguyệt bên kia đột nhiên cười khúc khích, che miệng trộm cười.
"Mẹ nó, ngươi đùa giỡn ta?" Hàn Tam Thiên làm bộ giận dữ.
Mặc dù Ngưng Nguyệt diễn quá thật, nhưng Hàn Tam Thiên phản ứng cũng rất nhanh, ngay khi nàng nói dùng con gái để đền bù thì anh cũng đã phát giác được không đúng.
Ngưng Nguyệt muốn diễn, Hàn Tam Thiên đương nhiên phải diễn.
"Thế nào? Làm mất bảo vật truyền thế của Bích Dao cung, còn không cho phép ta đùa giỡn người một chút sao?" Ngưng Nguyệt cười nói.
Lời này vừa nói ra, Hàn Tam Thiên sững sò,
nói cũng có đạo lý.
"Ai, đường đường là Hàn Tam Thiên, ở bên ngoài uy phong không thôi, nhưng dáng vẻ quẫn bách lại trông như vậy." Càng nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Hàn Tam Thiên, Ngưng Nguyệt càng cảm thấy vui vẻ, nhịn không được lại cười ra tiếng.
Trong lúc nhất thời Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ không thôi, cười khổ nói: "Tốt xấu gì người cũng là chưởng môn một phái, vậy mà cũng có lúc ấu trĩ trẻ con như thế."
"Hiện tại ta cũng không phải chưởng môn, chẳng qua là một thuộc hạ của Hàn Tam
Thiên người mà thôi." Ngưng Nguyệt cười nói.
"Nhưng người