“Gắp thức ăn cho ngươi, suy nghĩ không ra thì cũng phải nên ăn chút gì đó chứ?" Tần Sương bị ánh mắt của Hàn Tam Thiên dọa cho khiếp sợ, liền lên tiếng giải thích.
Hàn Tam Thiên chau mày lại, sau đó đứng dậy bước đi về hoa viên phía sau.
“Dật Tự, là Dật Tự đúng không?"
“Người từng nói, ngươi thậm chí không biết bản thân được sinh ra như thế nào, người đầu tiên người gặp chính là hắn, còn hắn thì sai người chạy đến mộ thần, vậy ta hỏi ngươi, ngươi thậm chí còn không biết người đến mộ thần làm gì đúng không?”
Lúc Hàn Tam Thiên chạy đến vùng đất dưỡng thi, lập tức hỏi nhân sâm oa.
Phía sau là Ngưng Nguyệt và Tần Sương cũng vội vàng mang người chạy theo.
“Với tính cách của ngươi, thì ai có thể ép người làm chuyện mà người không muốn chứ? Mặc dù người rất thèm khát huyết thần của ta, thậm chí còn muốn hút máu của ta, nhưng khi không đạt được nó, người lại không hề có dáng vẻ tức giận.
Điều này cho thấy, người biết rằng huyết thần rất quý hiếm, nhưng đây không phải là mục đích chính của ngươi.
"
“Một thứ quan trọng quý hiếm nhất bên.
trong mộ thần người lại không cần, nhưng lại vạn dặm xa xôi từ vùng đất ma tộc chạy đến đây, điều này không kì lạ sao?"
“Ta biết người không nói ra lí do, bởi vì đó
chính là bản năng của người, phải không?"
Lời nói của Hàn Tam Thiên rất dài, nhưng từng câu từng chữ đều chạm vào đúng tim đen của nhân sâm oa, nó nghi ngờ hỏi lại: “Sao người lại biết?"
Đúng vậy, cho dù là bây giờ, nó cũng không biết tại sao lại chạy đến mộ thần.
Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó, thúc ép nó chạy đến nơi đây.
Nhưng chuyện mà bản thân hắn không biết, tại sao