Hà Tiêu Tiêu được nuông chiều từ bé, từ giây phút
cô ta sinh ra đã nhận được tất cả yêu thương của
Hà Thanh Phong. Vì vậy cho dù là ở nơi kẻ mạnh
làm vua như Thiên Khải, Hà Tiêu Tiêu vẫn chưa
từng có suy nghĩ muốn chịu khó.
Trong nhận thức của cô ta, chỉ cần cha mình là
chủ nhân Tam Điện thì cô ta có thể hưởng thụ đãi
ngộ cao nhất của Thiên Khải.
Nếu đã như vậy, cần gì phải làm khó bản thân chứ?
Thế nên lời nói của Lâm Đồng giống như kim đâm
vào trái tim Hà Tiêu Tiêu.
Chiến thắng trong thi đấu phân cấp, chuyện đó với
Hà Tiêu Tiêu mà nói quả thực chính là trò cười.
"Cô không cần vội vã mắng chửi như' vậy, tôi chỉ
nói thật mà thôi. Nếu cô không tin, chúng ta xem
thử." Lâm Đồng thản nhiên nói.
"Cút, anh cút cho tôi." Hà Tiêu Tiêu nghiến răng
nghiến lợi trừng Lâm Đồng. Cô ta không cần lời
nói thật như vậy, bởi vì nó sẽ khiến cô ta tuyệt vọng.
"Tôi có thể giúp cô. Có lẽ bây giò cô không chấp
nhận được, nhưng chờ đến khi cô cần có thể tìm
tôi. Tôi chỉ có một điều kiện, làm người phụ nữ của
tôi." Lâm Đồng cười bảo.
"Lâm Đồng, trong mắt người khác anh là con cưng
của trời, nhưng trong mắt tôi còn không bằng phân
chó. Muốn lấy tôi? Nằm mo đi." Hà Tiêu Tiêu cả
giận nói.
Lúc này, có mấy người thuộc cấp chữ Hoàng từ
bên cạnh đi ngang qua. Bọn họ thấp giọng bản
tán, vẻ mặt hơi bói rồi.
"Đứng lại." Lâm Đồng gọi bọn họ.
Máy người dừng bước, không dám vô lễ với vị con
cưng của trời này chút nào.
"Mấy người đang bàn tán gì thế, sao lại hốt hoảng
như vậy?" Lâm