**********
Tân Liên Tâm vốn sẵn tức giận, sau khi mở cửa, liền phát hiện ra Diệp Thiên lại một lần nữa lợi dụng lòng tốt của cô với người thân cô, cô lập tức không nhịn được nữa mà tức giận, giãy dụa, đánh mạnh vào lưng Diệp Thiên.
“Anh nói dối, tôi không quan tâm, thả tôi ra, anh làm tôi thất vọng rất nhiều, rất buồn.
Lúc này, Tần Liên Tâm thực sự tìm được mục tiêu để trút giận, càng khóc dữ dội.
Diệp Thiên không giải thích, anh chỉ ôm chặt lấy Tần Liên
Tâm để mặc cô trút giận, bởi vì lúc này cô đang rất tức giận, sẽ không dễ nghe lời.
Chứng kiến cảnh này, Tân Chính Thành, Lý Tuệ Trần, Tần Lâm Văn và những người khác nhìn nhau chăm chăm.
Từ khi Tần Liên Tâm còn nhỏ đến giờ, lần đầu tiên họ thấy cô ấy đau khổ như vậy, trông thật đau khổ và buồn bã.
Vì vậy, họ có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi cố gắng mãi mà không có kết quả, Tần Liên Tâm không giải tỏa được cơn giận trong lòng mình.
Mà đăng nào cũng không thoát khỏi vòng tay đang khóa chặt của Diệp Thiên, vì vậy cô hung hăng cần xuống vai hắn.
“Chị ơi, chị điên rồi, chị là lợn, không phải chó, mau thả anh rể ra!" Tần Lâm Văn vội vàng gọi.
Qua ánh nhìn buồn bã của chị gái, cậu có thể thấy rằng anh rể lừa dối cô và bị phát hiện.
Sợ cảnh chị gái không chịu được anh rể mà đòi ly hôn, rồi anh lại quay về cảnh không có tiền, cậu liền vội nói đỡ.
“Liên Tâm, buông ra!" Tân Chính Thành cũng lo lắng nói.
Ông luôn bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nếu Diệp Thiên và
Diệp Thiên trước đây, ông nhất định sẽ đánh gãy chân Diệp Thiên nếu hàn dám làm buồn đứa cháu gái yêu quý của ông.
Tuy nhiên, Nhà họ Tàn hiện tại phải dựa vào Diệp Thiên.
Nếu không có những mối quan hệ quý giá của hắn, nhà họ Tân sẽ phải quay trở lại tình cảnh trước đây, và nguy cơ bị nuốt chứng có thể có bất cứ lúc nào.
Vì vậy, Diệp Thiên ủng hộ nhà họ Tân, nhà họ Tân phải ủng hộ Diệp Thiên, chỉ bằng cách duy trì nguyên tắc ngầm như vậy, nhà họ Tần mới tốt đẹp hơn và tiến đến một tương lai thịnh vương.
"Không sao đâu ông, nếu Liên Tâm thích ăn thịt của cháu, vậy cháu cho cô ấy ăn...!"Ai thèm ăn thịt hội của anh" không đợi Diệp Thiên nói xong, Tần Liên Tâm tức giận nói, kết quả phát hiện mình bị trúng kế, bởi vì đã nhả miệng khỏi hän.
Đúng lúc này, Diệp Thiên bể công chúa của mình lên, tươi cười bước vào phòng.
"A! Đồ khốn kiếp! Bỏ tôi xuống! Anh đang làm gì." “Nhanh! Đóng cửa lại!” Tân Chính Thành nhanh chóng kích động Tần Lâm Văn.
Tân Lâm Văn nhanh chóng đóng cửa, đồng thời ghé tai sát cửa nghe ngóng.
Nhưng giây tiếp theo, cậu ta hét lên một cách kỳ lạ.
“Ông nội, buông ra, ông kéo lỗ tại của cháu.
Trong phòng lúc này, Diệp Thiên đặt Tần Liên Tâm xuống giường, bịt miệng ngăn cô gào thét.
Tần Liên Tâm giãy dụa vào cái, sau đó dần dần rơi vào tay giặc.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Tần Liên Tâm ngồi trên giường, đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch, khuôn mặt đó bừng, đôi mắt cay độc nhìn Diệp Thiên.
"Em nghĩ anh có phụ nữ bên ngoài sao?” Khóe miệng Diệp Thiên hơi nhếch lên, vẽ ra một nụ cười xấu xã “Trong lòng anh biết." Tần Liên Tâm lạnh lùng đáp.
Diệp Thiền vẻ mặt vô tội: "Vợ à, em phải biết rằng trái tim em là của anh, anh làm sao có thể chịu làm những chuyện tổn thương em? Như vậy chẳng phải là tự làm tổn thương chính mình sao?" "Hừ, nói nghe hay hơn hát." Tần Liên Tâm khịt mũi: "Vậy em hỏi anh.
Anh mới từ đầu về “Nhà của Bạch Mẫu Đan." Diệp Thiên thủ nhận rằng anh biết chuyện Tân Liên Tâm biết chuyện anh đến nhà Bạch Mẫu Đan, và tưởng nhầm anh dan díu với cô ta.
“Anh dám thừa nhận sao.
Ánh mắt Tần Liên Tâm càng thêm oán hận: “Đi tìm cô ta để trút dục vọng đúng không?
Diệp Thiên bật cười.
"Anh còn dám cười, tự hào lắm sao?" Tần Liên Tâm quát.
“Không, tại bất lực thôi.” Diệp Thiên cười khổ, “Anh và cô ta chỉ là đồng nghiệp, em là vợ của anh.
Anh có trút thi trút cho em, không chạm vào cô ta.
“Anh, anh, anh." Tần Liêm Tâm không biết nói gì, "Vậy thì tại sao anh là đến nhà cô ta?" “Xem bệnh.
Diệp Thiên nói, "Anh là bác sĩ hoàng gia, hoàng gia có người bị thương.
Đương nhiên anh phải đi khám"
Trên đường về nhà, hắn đã nghĩ ra được lý do để chống chết, không thể nói Lý Thiên Canh nhận lệnh của hoàng gia, bảo vệ cho Diệp Thiên không chết.
Dù sao thực sự là hắn trong sạch, chẳng qua là vẫn phải nói dối để giải quyết hiểu lầm.
Sự thật là vậy sao, mắt Tần Liên Tâm rõ ràng khi nghe những lời này.
Có thật là cô đã hiểu lầm hắn không? “Tại sao em lại vẫn có hơi không tin?" Tần Liên Tâm mim môi.
“Anh dẫn theo một người về đây, ở dưới lâu, là một cựu chiến binh.
Anh đang định cùng ông ta đến Thanh Châu tìm bùa hộ mệnh cho em.
Xung quanh em nhiều mối nguy hiểm như, lại còn từng suýt chết rồi vỡ đầu.
Anh sợ sẽ mất em nếu không tìm được bùa hộ mệnh cho em...!"Oa...!
Tần Liên Tâm nhận ra bản thân đã hiểu lầm Diệp Thiên, đã vậy cô còn rất yêu nên không khỏi rơi vào vòng tay hàn.
“Xin lỗi Diệp Thiên.
Là do em hẹp hòi, anh có thể đánh em." "Không, không, không, là do anh.
Anh nên nói cho em biết trước, như vậy em sẽ không rơi nhiều nước mắt thế này.
ở tầng dưới, thầy Ngô đang băng bỏ quanh cổ, nói cớ nói lý với Tân Chính Thành.
"Tôi, Ngô Nguyên Thanh, giữa trời đất này, chưa từng thấy một bác sĩ nào có y thuật cao siêu như thân y Diệp.
Mấy người trước, tôi đã một mình đối phó với một vài cao thủ ở nước ngoài, chiến đấu mấy nghìn hiệp, cuối cùng bị đánh tan xương nát thịt.
Đau đớn khôn tả, nhưng mà được thần y Diệp chữa trị, bây giờ không còn đau chút nào.
Sau khi, Diệp Thiên rời khỏi nhà cha mẹ, hằn biết đã bị Tần Liên Tâm phát hiện hắn đến nhà Bạch Mẫu Đan, vì vậy trên đường trở về, anh ghé qua nhà của Kim Thiện Hùng, để mang Ngô Nguyên Thanh đến đây, không quên quấn một chiếc băng trên tay đang quấn quanh cô ông ta, như vậy không chỉ cởi bỏ hiểu lầm, mà còn có lý do hợp lý để cùng thầy Ngô đến Thanh Châu.
Quả nhiên, mọi hiểu lầm đã được giải quyết.
Hai ngày sau, Diệp Thiên đưa anh em của Tân Liên Tâm và thầy Ngô đi chuyến tàu cao tốc đến Thanh Châu.
Kể từ lần hiểu lầm đó, Tần Liên Tâm đối với Diệp Thiên không thể tách rời, một mặt có thể được ở bên hắn nhiều hơn, mặt khác có thể thấu hiểu hắn sâu sắc hơn.
Dù sao cả hai đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, không có nền tảng tình