**********
Nghe thấy tiếng thảo luận sôi nổi trong đại sảnh, lại nhìn vẻ hung hăng của Quách Thành Triệt khi dẫn một nhóm người xông vào, vẻ mặt tự tin trên mặt Tần Lâm Văn dần dần biến mất, nét hoảng sợ trở nên rõ ràng.
Cậu đã nhận ra mình vừa chọc vào một tổ ong bắp cày.
Cậu tưởng đó chỉ là một thiếu gia nhà giàu đắc ý, giống như cậu, thích lấy tiền để chèn ép mọi người, cùng lắm là bây giờ sẽ dùng tiên của anh rể chèn ép gã, nhưng không ngờ đó lại là con trai của nhà họ Quách
Ngô Nguyên Thanh là một cao thủ, nếu không hắn cũng đã bị sợ hãi, nhưng ông cũng không tỏ thái độ gì, dù sao đây cũng là lãnh thổ của người khác.
“Cái này...!anh rể." Nhìn thấy Quách Thành Triệt ngày càng lại gần, Tân Lâm Văn hoang mang nuốt nước bọt, nhìn Diệp
Thiên cầu cứu.
Tần Liên Tâm trừng mắt với Tần Lâm Văn, là cậu muốn thế hiện với nữ quản lý mà, sao giờ là rụt rè như vậy?
Cô không còn gì để nói với đứa em trai này, cậu không biết bản thân đang ở đâu, thấy khó chịu liền phun nước bọt như ở Giang Thành.
Nếu như không phải cậu quá tự mãn, thiếu gia kia cũng không tính làm phiên, thực lòng cô muốn tát cho Tân Lâm Văn vài cái.
“Diệp Thiên, làm sao đây?” Tần Liên Tâm thấy thanh danh người này không nhỏ, sắc mặt có hơi khó coi.
Diệp Thiên năm lấy bàn tay mảnh khảnh đang đổ mồ hôi vì lạnh của cô, dịu dàng cười: "Không sao, chuyện lớn quá thì nhờ thầy Ngô can thiệp"
Tân Liên Tâm: “
Đây là địa bàn của người ta, làm thể có ổn không?
Lúc này, Quách Thành Triệt cùng mười mấy người đến chỗ Diệp Thiên.
"Là cậu măng tôi sao?" Quách Thành Triệt nhìn Tần Lâm Văn, kêu to.
"Vậy thì sao? Nhìn anh đánh một người phụ nữ yếu đuối nên tôi mới lên tiếng, anh rể tôi sao có thể cho anh làm bậy?” Tần Lâm Văn không muốn tỏ ra yếu thế, hơn nữa lời nói của Diệp Thiên khiến cậu yên tâm.
Hơn nữa, nếu không làm gì đó, tối nay nữ quản lý nhất định sẽ gặp chuyện.
Ảnh mắt của nữ quản lý thay đổi khi nhìn thấy Tân Lâm Văn, vừa sợ vừa lo, trong lòng xúc động đến nỗi sống mũi cay cay, muốn khóc.
Cuối cùng, cũng có người đấu tranh cho cô.
Nếu cậu là người có khả năng đứng ra bảo vệ người khác, thấy chuyện bất bình chẳng tha, nghĩa là cậu đã trưởng thành.
Tần Liên Tâm có thể giao cơ nghiệp nhà họ Tần cho cậu, để sống bình yên bên Diệp Thiên.
Nhưng mọi hành động của cậu đều dựa vào anh rể, dựa vào sự dung túng của người khác, kỳ vọng đối với cậu càng trở nên xa vời trong mắt cô.
Tần Liên Tâm thở dài trong lòng.
"Cậu từ đầu tới mà giọng điệu lớn như vậy?” Quách Thành Triệt tức giận cười.
“Tôi là thiếu gia nhà họ Tân ở Giang Thành.
Tần Lâm Văn kiêu ngạo nói.
Diệp Thiên: “
Lẽ ra cậu phải nói không cần quan tâm tôi đến từ đâu, chỉ cần biết là người anh không đủ khả năng khiêu khích.
Chứ nói như thế kia, thực sự không có cảm giác áp chế gì cả.
Tân Liên Tâm: "...!
Vậy là thanh danh của nhà họ Tân đang bị đứa em trai này làm cho bại hoại.
"Hahaha!"
Quách Thành Triệt cười rộ lên, giọng nói áp bức: "Cậu, người tỉnh Giang Thành, chạy đến Thanh Châu để lên mặt với tôi.
Nhìn tôi có giống như biết nhà họ Tân các cậu là ai không?" “Nghe này chủ em, Thanh Châu là đất của tôi, bất kể rộng hay hổ Giang Thành, khi đến Thanh Châu đều phải quỹ dưới chân tôi, nếu không tôi sẽ giết lập tức, không khoan nhượng! “Quỳ xuống cho tôi!"
Câu cuối cùng, giọng điệu Quách Thành Triệt đặc biệt mạnh mẽ, như sấm sét inh tai, khiến Tần Lâm Văn rùng minh một cái Những người từ dân tỉnh Thanh Châu trong đại sảnh đều nhìn Tần Lâm Văn một cái rồi cưỡi khổ một cách xấu xa.
Có câu phép vua thua lệ làng, cậu là vua chúa Giang Thành thì kiêu ngạo ở Giang Thành, nhưng Thanh Châu này ai biết cậu là ai?
Thấy tình hình không ổn, nữ quản lý chạy tới chỗ Tần Lâm Văn, nói với Quách Thành Triệt: "Quách thiếu gia, họ mới đến, không hiểu quy củ.
Đều là lỗi của tôi, tôi xin quỳ xuống chuộc tôi.”
Dứt lời, cô dứt khoát quỳ xuống.
“Cô bị cái quái gì vậy?” Quách Thành Triệt tức giận tát cô một cái.
Chất
Nữ quản lý ngã xuống đất, gương mặt nhỏ nhắn đỏ sưng lên, có thể thấy bằng mắt thường, vết máu chảy ra từ khỏe miệng.
Ram!
Tần Liên Tâm không chịu được nữa, cô đập bàn tức giận.
“Anh có còn là con người không mà sao ra tay tàn nhẫn như vậy?”
Quách Thành Triệt nghe thấy, ngoảnh đầu nhìn, gương mặt đen kịt lập tức bật cười.
Hồi, giờ tôi mới để ý, hóa ra ở đây lại có một mỹ nhân như vậy.
không nghĩ ngay sau khi lời này được nói gì, một giọng nói cất lên, giống như từ chín tầng máy vọng xuống.
“Vợ tôi đẹp, nhưng để người ngắm nhìn, không phải chó"
Trong chớp mắt, hàng trăm ánh mắt rơi vào Diệp Thiên trong toàn bộ đại sảnh,
Anh ta gọi Quách Thành Triệt là chó?
Chúa ơi, sao người sau lại điện hơn người trước? Họ không sợ Quách Thành Triệt sẽ giết họ sao? "Mày nói ai là tháng chó?" Quách Thành Triệt gắt gỏng với Diệp Thiên.
Diệp Thiên mặc kệ anh ta, mà nhẹ rằng với Tần Liên Tâm hỏi: "Em à, con chó này sửa mãnh liệt như thế, em nghĩ là chó hoang hay chó nhà?"
Tần Liên Tâm bật ra tiếng cười.
Giọng nói Diệp Thiên vẫn rất sắc bén, giết người không đến mạng!
Quả nhiên, Quách Thành Triệt đột nhiên tức giận nói: “Đồ chết tiệt, dám gọi tao là chó.
Được làm, đừng trách tạo đây bóp nát quả đồi của vợ mày “Mày nghĩ mày có khả năng không?” Vẻ mặt Diệp Thiên chợt lạnh.
"Chết tiệt! Mày xem đây!”
Sau khi lời vừa rơi xuống, Quách Thành Triệt giơ móng vuốt về phía Tần Liên Tâm.
“Ông Ngô, làm đi.” Diệp Thiên hét lên.
Phập! Một chiếc đũa từ trong tay Ngô Nguyên Thanh bằn ra, nhanh như một viên đạn, và khi móng vuốt của Quách Thành Triệt chuẩn bị chạm vào Tân Lâm Văn, nó xuyên qua, cằm thẳng vào