**********
Cha, hắn muốn đánh gãy chân chúng con! m thanh bên ngoài phòng khách vẫn tiếp tục, những người bên trong phòng khách đều như hóa đá.
Đến ông lão lúc này cũng giương mắt nhìn với vẻ mặt vô cùng sững sở.
Ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên và bàng hoàng.
Lai lịch của mấy người này so với thân phận, địa vị của ông ấy ở thủ đô còn hiển hách hơn nhiều nhưng lại đến chúc thọ ông ấy, làm sao ông ấy có thể không kinh ngạc? “Tôi không nghe nhầm chứ, ông cụ Vũ dẫn theo cháu gái Vũ Thiên Linh đến chúc thọ ông nội nhà chúng ta? Thật hay giải vậy?” Đột nhiên một người thốt lên đầy hoài nghi.
Cứ vậy liền dẫn đến xôn xao! “Thật không thể tin được, sao bỗng chốc lại có nhiều nhân vật lớn đến đây như vậy? “Chắc bọn họ không vào nhầm cửa đó chứ? Ông nội nhà chúng ta có tư cách khiến ông cụ Vũ đích thân đến chúc thọ sao?” “Tôi choáng váng mất, có nhiều nhân vật lớn đến như vậy!
Lúc này ông lão đang trong bàng hoàng đột nhiên bật người ngôi dậy khỏi ghế, vẻ mặt vô cùng hưng phấn: "Diệu Đông, mau mau mau, ra ngoài tiếp đón ông cụ Vũ và các vị chủ tịch “Vâng ạ, ông lão!” Chú mèo quý hiếm bên thắt lưng của Diệp Diệu Đông chạy ra ngoài giống như đầy tớ chào đón chủ nhân.
Sắc mặt ông lão vừa mừng vừa sợ, đi tới đi lui trước ghế bành trông có vẻ hồi hộp bất an.
“Tôi không nghe nhầm chứ, cha tôi tới đây?” Lúc này Hoàng
Văn Bân có chút ngạc nhiên hỏi.
“Hình như cha tôi cũng tới." Đường Diệu Văn cũng có chút bối rồi.
"Cậu chủ Hoàng, cậu chủ Đường, hai người không có nghe nhầm, cha của hai người đều đến." Diệp Linh xác nhận.
Nhận được xác nhận, Hoảng Văn Bân và Đường Diệu Văn chẳng những không vui mừng mà ngược lại lộ vẻ mặt ngờ hoặc và khó hiểu.
“Haizz, thật kỳ lạ.
Cha tôi không phải có quan hệ tốt với nhà họ Sở sao? Tại sao lại hòa hảo với nhà họ Vũ?” Hoàng Văn Bản gãi đầu, vẻ mặt tràn đầy nghi vấn.
Đường Diệu Văn cũng thắc mắc: “Cha tôi cũng qua lại gần gũi với nhà họ Sở, không nên đi cùng Vũ Thiên Trường mới đúng.
Có cảm giác như có gì đó không ổn, cậu chủ Hoàng.” “Có gì đó không ổn" Hoàng Văn Bản gật đầu.
Trái tim hai người đột nhiên đập mạnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, không khỏi nhìn Diệp Thiên.
Phải biết rằng Vũ Thiên Trường và Diệp Thiên là cùng một phe, lúc ở nhà họ Tần kén rể, ông ta còn thay Diệp Thiên đánh hai người bọn họ.
Họ khẳng định chắc chắn Vũ Thiên Trường đến chúc thọ là vì Diệp Thiên mà đến.
Nếu như cha anh ta tới cùng Vũ Thiên Trường sẽ rất rắc rối, và một trận đòn là không thể tránh khỏi.
“Hai cậu chủ, chuyện này có gì kỳ lạ.
Cha của hai người cùng ông cụ Vũ tình cờ đi chung không có nghĩa là cha hai người đi theo bợ đỡ ông cụ Vũ.
Thế lực nhà họ Sở lớn mạnh hơn nhà họ Vũ, cha hai người cũng không ngốc, sao có thể rời khỏi nhà họ Sở mà rơi vào vòng tay của nhà họ Vũ." Diệp Bình nói.
“Đúng vậy!” Hoàng Văn Bản và Đường Diệu Văn đều vỗ mạnh lên trán, như thể họ được khai sáng, trong nháy mắt hiểu ra thông suốt.
“Tôi đã nói cha tôi sao có thể rời khỏi vòng tay bao bọc của nhà họ Sở mà chuyển sang nhà họ Vũ.
Hóa ra chỉ là trùng hợp mà thôi.
Dọa tôi thót cả tim.
Hoàng Văn Bần lau mồ hôi lạnh và vui mừng nói.
Sau đó anh ta kiêu ngạo nói với Diệp Thiên: “Mẹ kiếp mày, dám đánh tao.
Lát nữa cha tao vào xem tạo xử lý mày thế nào trước mặt cha tao!"
Diệp Thiên cười nhạo nói: "Đợi lát ông cụ Vũ vào, tạo sẽ kêu ông ấy đánh gãy chân của chúng mày "Mày dám!” Hai người tức giận chỉ vào Diệp Thiên.
“Tao có gì mà không dám." "Mày “Hai cậu chủ đừng sợ." Diệp Linh lúc này nhảy ra nói: “Cha của hai người có giao hảo với nhà họ Sở, ông cụ Vũ nhất định không dám làm gì hai người." “Cũng có lý!” Hai người gật đầu mạnh.
Sau đó Diệp Linh lại nhìn Diệp Thiên giễu cợt nói: "Những lời đó là anh nói, như thể ông cụ Vũ là tay chân của anh, anh bảo ông cụ Vũ đánh gãy chân hai người bọn họ thì ông cụ Vũ sẽ ra tay ư? Thật không biết đã coi bản thân là thứ cao sang gì nữa." “Tôi nghe nói rằng đêm đó anh không chỉ không nể mặt Vũ Thiên Linh mà còn đánh Hoàng Kim Long, tay chân của ông cụ Vũ.
Nói không chừng ông cụ Vũ tới đây để trừng trị anh."
Câu cuối cùng, Diệp Linh cố tình lớn tiếng nói.
“Cái gì!”
Sắc mặt ông lão đột nhiên thay đổi, không dám tin nói: “Diệp Thiên đã đánh Hoàng Kim Long?" “Đúng vậy, nghe nói anh ta còn yêu cầu Hoàng Kim Long đến dập đầu tám mươi cái trước mặt ông vào ngày hôm nay.
Nếu không sẽ giết chết người nhà của Hoàng Kim Long" Diệp Linh nói.
Ngay khi lời này được nói ra, những người bề trên của nhà ho Diep deu bien sac.
Ông lão co quắp trên ghế bành, vẻ mặt cực ngưng trọng miệng lẩm bẩm nói: "Ta nói mà, ông cụ Vũ sao lại dẫn cháu gái và Hoàng Kim Long đến chúc thọ ta được.
Hóa ra là Diệp Thiên đã đắc tội với người ta, phạm phải tội chết, người ta tới tận cửa hỏi tôi!”
Đột nhiên mọi người trong gia tộc họ Diệp đều nhìn hướng ánh mắt đầy vẻ thù hằn vào Diệp Thiên.
Ngay vào lúc bác cả gái và những người khác đang định màng thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Ông lão, ông cụ Vũ đến rồi
Bỗng nhiên Diệp Diệu Đông dân Vũ Thiên Trường và một nhóm anh cả giới kinh doanh sải bước tiến tới.
Đám người bác cả gai muốn mắng chửi lập tức ngậm miệng lại, rút đầu vào cổ như một con chim cút hoảng sợ.
Lúc này Hoàng Văn Bản và Đường Diệu Văn nhìn thấy bóng dáng của cha mình, gọi lên một tiến “cha” rồi chạy đến.
“Cha, sao cha lại đến đây?” Hoàng Văn Bân cười hỏi.
“Cha đến chúc thọ ông Xương" Hoàng Minh Đạt bước vào với dáng vẻ vinh dự.
Khi nhìn thấy một bên mặt con trai mình sưng phù, đỏ ửng trông khó coi, ông không khỏi nhưởng mày hỏi: “Con làm sao mà mặt mày trở nên thế này? “Con bị người ta đánh.
Hoàng Văn Bản bụm mặt vô tội nói.
Hoàng Minh Đạt hừ một tiếng, nói.
"Là người bên ngoài đánh? Con đứng một bên trước, cha sắp đi chào hỏi các nhân vật nổi tiếng.
Đến lúc đó có ông ấy chống lưng, cho dù là cậu ấm nhà họ Hoặc đánh con, cha đều có thể giúp con trả thù."
Nói xong Hoàng Minh Đạt bỏ lại Hoàng Văn Bản, nhanh chân bước về phía trước.
Hoàng Văn Bân lập tức chạy đến bên cạnh Đường Diệu Văn, đắc ý nói: “Cậu chủ Đường, cha tôi nói với tôi lát nữa ông ấy sẽ gặp một nhân vật nổi tiếng.
Đến lúc đó ngay cả cậu chủ nhà họ Hoặc tôi cũng không cần phải sợ nữa “Hả? Cha cậu cũng nói với cậu như vậy?” Đường Diệu Văn ngạc nhiên.
“Đúng vậy, cha của cậu cũng nói với bạn thế sao?" "Um um."
Hoàng Văn Bân lập tức nói với vẻ vui mừng: "Xem ra cha chúng ta có chỗ dựa vững chắc.
Đợi khi cha tôi bám víu được chỗ dựa đó, trước hết tôi sẽ giầm chết tên Diệp Thiên, sau đó sẽ giảm đạp lên Vũ Thiên Trường, tiếp