Mọi người trong nhà họ Diệp đều sửng sốt, theo bản năng liền lập tức nhìn về phía Diệp Thiên.
Chẳng lẽ lại vì nể mặt mũi của Diệp Thiên mà đến chúc mừng sinh nhật ông lão hay sao? “Diệp Minh à, mau ra nghênh đón đi.” Ông lão nhanh chóng phân phó nói, là trưởng tử của thế hệ trẻ nhà họ Diệp, việc chào đón vẫn bối của những gia tộc khác đương nhiên là chuyện mà anh ta phải làm.
Hơn nữa so với nhà họ Vũ thì thể lực của nhà họ Sở lớn hơn rất nhiều, nhà họ Phan cũng không yếu hơn họ Vũ là bao nhiêu cả, vì thế cho nên không thể nào lơ là được.
“Vâng ông nội." Diệp Minh bước từng bước đi ra ngoài đón tiếp.
"Trò hay cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi."
Diệp Linh cùng đám con cháu của nhà họ Diệp cũng không khỏi thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ có mấy người người bọn họ là biết rõ nhất hai người của hai gia tộc lớn nhỏ đó đến đây để làm gì.
Vì lý do này những biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt ban đầu của họ cũng đã bay biến dần đi, tất cả những gì còn lại là nụ cười nhếch mép, nụ cười vui vẻ khi nhìn thấy người khác gặp họa, nhìn ánh mắt như muốn nói phen này Diệp Thiên chết chắc rồi.
"Đảm đương sự bảo hộ che chở của nhà họ Vũ, vốn dĩ đã là cái gai trong mắt của nhà họ Sở rồi, huống chi hôm nay cậu Sở và cậu Phan lại cùng đến với nhau.
Vũ Thiên Trường còn đắc tội cả hai người bọn họ hay sao? Nếu vậy thì Vũ Thiên Trường đúng là quá không biết điều, tự tìm đến cái chết rồi!" Diệp Linh nghĩ trong lòng.
Vũ Thiên Trường vào lúc này không khỏi sửng sốt, bước chân đang bước cũng dừng lại.
Chẳng lẽ nhà họ Sở và nhà họ Phan cũng muốn dựa vào mối quan hệ với thầy Thiên? Nghĩ đến đây lông mày của ông ta không khỏi nhíu chặt lại, nếu đã như vậy chuyện nhờ thấy Thiên giúp trấn áp nhà họ Sở và nhà họ Phan coi như trở nên vô vọng hay sao? "Ha ha ha!"
Tại thời điểm này khi Hoàng Văn Bản và Đường Diệu đang tuyệt vọng thì biết tin Sở Hằng và Phan Dương đã đến, họ bất ngờ bật dậy bò trên mặt đất, khiến cho bốn phía xung quanh vang lên tiếng cười lớn.
“Diệp Thiên, mày chết chắc rồi, mày đắc tội với cậu Sở Hằng và cậu Phan Dương nên bây giờ hai người bọn họ tìm mày để báo thù đó, mày chờ mà nhận cơn phẫn nộ của hai người bọn họ đi!” Hoàng Văn Bản chỉ vào người Diệp Thiên cười dữ tợn nói.
“Cái gì cơ?”
Ông Xương cùng với những người nhà họ Diệp đều sững sờ.
"Cậu Sở Hằng và cậu Phan Dương không đến để mừng thọ cho ông nội mà đến tìm Diệp Thiên để trả thù.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Có một người nào đó của nhà họ Diệp hô lên kinh ngạc.
"Bởi vì hắn ta đêm qua đã đâm nát chiếc xe 200 tỉ của cậu Sở Hằng, hơn 150 tỉ chiếc xe Độc Dược của cậu Phan Dương.
Hắn ta cũng làm cho Chu Hữu Phước bị thương, còn đâm bị thương cả cậu Sở Hằng nữa.
Các người nói xem cậu Sở Hằng có thể tha thứ cho hắn hay sao? " Hoàng Văn Bản nói một hơi như bắn rạp, không cả dừng lại để thở.
Cả nhà nhà họ Diệp đều được một phen chấn động, chỉ cảm thấy Diệp Thiên cũng quá mức can đảm, mới chỉ có một chút chống lưng thôi mà ở thủ đô muốn làm gì thì làm nấy, dám khiêu khích cả những người này, giờ thì đến đến Vũ Thiên Trường cũng không cứu nổi hẳn nữa rồi.
Sau đó,Hoàng Văn Bản và Đường Diệu Văn liếc nhìn nhau một cái rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi hội trường.
"Quay lại Quay lại đây cho tao!"
Hoàng Minh Đạt và Đường Chi Thượng quá sợ hãi kêu lên nhưng hai đứa nhỏ kia cứ như con gấu chạy hùng hùng ra bên ngoài, không biết cố ý hay vô tình giả vờ không nghe thấy lời ngăn cản.
“Đúng là nghiệp chưởng mà!"
Hoàng Minh Đạt và Đường Chi Thượng nhằm mắt tuyệt vọng.
Ông Trường đang tính nhờ thầy Thiên nhúng tay vào chuyện của hai nhà họ Sở và nhà họ Phạm thì hai thăng tiểu tử này lại chạy đến bám víu vào làm tình báo cho nhà họ Phan và nhà họ Sở, như thế này không phải rõ ràng là đã nhảy xuống hố lửa rồi hay sao?
Nhưng Vũ Thiên Trường lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vốn tưởng rằng cậu ấm nhà họ Sở và cậu ẩm nhà họ Phan là bạn của nhà họ Diệp nhưng không ngờ bọn họ lại thực sự là thù địch, còn dám chạy tới cửa nhà họ Diệp tìm Diệp Thiên để gây chuyện phiền phức, làm như thế này không phải là đang tìm đường chết hay sao?
Nếu thấy Thiên giết chết họ vậy thì không phải là sẽ chuốc thù hận với gia tộc nhà họ Phan và nhà họ Sở hay sao, nếu như vậy thì nhà họ Vũ không cần trực tiếp trả thù nữa.
Cả nhà họ Phan và nhà họ Sở đều sẽ tìm thấy Thiên để trả thù, cuối cùng đều bị thầy Thiên ra tay giết hết.
Nguy cơ của nhà họ Vũ từ đó cũng được giải trừ mà chẳng cần nhúng tay chút nào nữa rồi? “Ha ha.
Nghĩ đến đây ông ta không khỏi bật cười.
"Cậu Diệp Thiên à.
Tên nghịch tử đó đó không liên quan gì đến nhà họ Hoàng chúng tôi nữa, xin đừng để tội nghiệt của nó liên lụy đến nhà họ Hoàng chúng tôi." "Nghịch tử đó cũng không liên quan gì đến nhà họ Đường của tôi nữa, cậu Diệp Thiên cứ tùy tiện xử lý"
Hoàng Minh Đạt và Đường Chí Thượng đều cố gắng giữ vững vàng vị trí của mình, ai nấy đều lo sợ sẽ bị kéo theo cả lũ xuống vũng bùn.
Dù sao ông ta cũng có mấy người con trai, thiếu đi một đứa không ra gì cũng chẳng sao.
Lúc trước chỉ sợ bọn chúng tranh giành tài khoản quá kịch liệt cho nên mới để chúng đi ở rể nhà người ta, chỉ là cuối cùng lại không được nhà họ Tàn lựa chọn.
“Được rồi." Diệp Thiên gật đầu nói: “Mọi người đều lùi về phía sau hết đi, tôi muốn xem xem bọn họ có cái năng lực gì mà tới đây tìm tôi để bảo thù" “Vâng, cậu Diệp Thiên!” Vũ Thiên Trường lập tức thúc giục mọi người lui về phía sau Diệp Thiên.
Nhìn thấy Diệp Thiên bình tĩnh đến như vậy, ông Xương không khỏi nhíu chặt lông mày lại.
không lẽ Diệp Thiên còn có chỗ chống lưng nào lớn hơn nữa hay sao? Chỉ có Diệp Bình và Diệp Hạo mới biết lý do tại sao Diệp
Thiên vẫn bình tĩnh đến như thế vào lúc này.
Đó là bởi vì hắn vẫn có Đường Nhã Dao chống lưng cho “Chỉ là có thể mày không biết anh trai của Đường Nhã Dao cũng sắp giết mày, huống chi là cậu Hoắc.
Hiện tại mày có thể bình tĩnh đến như vậy, để tạo đoán một lát nữa mày sẽ khóc to thế nào.
Bọn họ trong lòng âm thầm chế nhạo.
Đúng là trò đùa, ba trong bốn gia tộc lớn của thủ đô đều muốn giết Diệp Thiên, mà hắn chỉ có nhà họ Vương che chở để kéo dài cái hơi tần này của mình thôi, như thế này có lẽ là không muốn sống nữa rồi?
Mơ cũng đừng có mơ nữa! "Đến rồi! Cậu Sở Hằng và cậu Phan Dương đều đến đây rồi!" Có người đột nhiên hét lên.
Quả nhiên đã nhìn thấy một vài thanh niên dẫn theo một ông già đi tới.
“Kì Hồng Sơn?” Khi ánh mắt Vũ Thiên Trường dừng lại trên người ông già kia ông ta cau mày không khỏi nhìn Diệp Thiên rồi thì thào nói nhỏ: "Cậu Diệp Thiên à.
Lai giả bất thiện rồi, thực lực của Kì Hồng Sơn cao hơn so với tôi, lại còn là em trai của chủ nhân nhà họ Sở, xem ra...!
Ông ta muốn nói xem ra là để cậu Diệp tự mình ra tay nhưng lại sợ lộ ra thân phận của Diệp Thiên, cho nên cũng không dám nói ra lời nhắc nhớ.
Kết quả là sắc mặt của Tân Liêm Tâm thay đổi điên cuồng khi có nghe được điều đó.
“Diệp Thiên, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Ngay cả Vũ Thiên Trường cũng không đánh lại được ông ta vậy nếu thật sự phải ra tay thì không phải sẽ rất nguy hiểm sao?
Nghe vậy Diệp Diệu Hà và vợ cũng chạy đến bên cạnh Diệp Thiên, vẻ mặt ai nấy đều lo lắng.
Diệp Thiên sở sở xoa xoa cái đầu nhỏ của Tần Liên Tâm, nhẹ nhàng cười: "Đừng sợ, để anh ra"
Rồi hàn quay lại nói với bố mẹ: “Cha mẹ đừng lo, không ai lay chuyển được con trai của cha mẹ đâu”.
Nói đùa chắc, không nói đến thực lực của Diệp Thiên, một đám người hóng hớt cũng đang đi trên đường đến đây vì nghe được tin tức này.
Một nhân vật bí ẩn cũng sẽ tới gặp hắn, khi nhân vật bí ẩn đó xuất hiện thì những người của cả giới võ đạo ở Thủ đô này có lẽ đều phải nằm úp sấp xuống như mấy con chó Nhật.
Cha mẹ Diệp Thiên nghi ngờ ngồi xuống bên cạnh Diệp
Thiên.
Hai người họ phát hiện ra rằng con trai của bọn họ đã thay đổi rất nhiều, nếu như hắn đã tự tin đến như vậy thì có lẽ sẽ thật sự