Nhiều người trong gia đình họ Diệp đã trở nên tê tái, sợ đến đơ người sau khi nghe tên hàng loạt những nhân vật lớn xuất hiện ở đại sảnh.
Nếu như lúc trước cậu Hoắc Vân và cậu Đường Thừa Chỉ có thể đến thăm nhà họ Diệp thì đó là chuyện vinh dự đến mức không ít người coi trọng mặt mũi chạy ra chào hỏi, nhưng lần này còn không có lấy một người nào kinh ngạc.
Thậm chí ông lão còn không thèm sai mọi người ra nghênh đón khách quý.
Bởi vì có một số thứ đã trải qua nhiều nó sẽ trở thành một thói quen
Mà đám người Sở Hằng như người chết đuối vớ được cọc, tinh thần uể oải ban đầu lập tức trở nên phấn chấn hẳn lên.
“Người chống lưng của tao đây.
Ha ha, người chống lưng của tao đây!” Sở Hằng từ dưới đất bò dậy.
Vẻ mặt vô cùng hưng phần gào thét: "Bao gồm cả tạo, cộng thêm cậu Hoắc và cậu Đường, ba người đứng đầu trong tử đại gia tộc của thủ đô đã tụ tập lại, thử hỏi ai trong các người dám so tài với chúng tao?" "Mày có dám không Vũ Thiên Trường?" "Mày có dám không Triệu Cửu Linh?" "Cả Thẩm Vinh Hoa nữa, có dám không hả?"
Vũ Thiên Trường, Triệu Cửu Linh và Thẩm Vinh Hoa đều cười khổ lắc đầu, chỉ nghĩ rằng thằng nhóc này bị điên thật rồi.
Ngu đến mức tới tận bây giờ vẫn không chịu hiểu cậu Thiên là nhân vật lớn đến mức nào hay sao.
Nhưng Sở Hằng nhìn thấy bọn họ đều lắc đầu liền nghĩ rằng bọn họ không dám, cho rằng bọn họ sợ hãi, điều này càng như gia tăng thêm cho sự kiêu ngạo của Sở Hằng và đảm người của anh ta.
"Diệp Thiên, tạo không thể không nói mày đúng thực sự rất tuyệt vời.
Có thể kêu gọi rất nhiều cường giả đứng ra bảo vệ mày như vậy, nhưng dù sao đi chăng nữa thì chuyện này cũng chỉ có thể trì hoãn cái chết của máy được mà thôi.
Hiện tại cậu Đường và cậu Hoặc là hai người nặng ký nhất mạnh mẽ nhất Để tạo xem ai có thể cứu mày đây! "Diệp Linh lớn tiếng mắng.
"Diệp Linh Câm miệng cho ta!" Ông lão tức giận nói: "Diệp Thiên là anh họ của cháu, cháu thật sự muốn nó chết đến như vậy hay sao?" "Đúng! Anh ta khiến cháu cảm thấy rất đáng ghét." Diệp Linh tự tin đáp.
"Cháu!” Ông lão ho khan một tiếng thở dài: "Gia môn bất hạnh Gia môn bất hạnh!” “Gia môn bất hạnh?” Diệp Linh chế nhạo: "Là Diệp Thiên làm làm cho nhà họ Diệp phải khổ sở.
Cháu là đang muốn cứu nhà họ Diệp.
Bằng không ông nghĩ Diệp gia có thể sống sót trước sự nghiền nát của ba gia tộc lớn hay sao?" "Cháu thật là.." Ông lão tức giận không nói ra được cái gì, ôm ngực ngồi xuống ghế bành với vẻ mặt phức tạp.
“Cha, Diệp Linh cũng là vì nghĩ cho nhà họ Diệp mà thôi, cha đừng giận nó." Chủ năm bước nhanh lên phía trước an ủi.
“Ừ, đúng đó cha.
Ba gia tộc mạnh nhất thủ đô mà liên thủ lại thì thật kinh khủng.
Có Diệp Linh giúp đỡ nói chuyện giúp cũng tốt mà” Ông chủ cũng tiến lên an ủi.
Ông lão cười khổ nói: "Đã đến mức này rồi mà nó còn có thể nói giúp được hay sao? Vậy thì các con cũng quá đánh giá cao nó rồi." "Nhưng trong trường hợp...!
Chủ năm muốn nói điều gì đó nhưng bị cắt ngang bởi một giọng nói đột ngột.
"Hoặc Vân, Đường Thừa Chí, hai người đến rồi.
Thật sự là để tôi bị bắt nạt quá mức thê thảm đó mà " Chỉ thấy Sở Hằng vẻ mặt nhăn nhỏ, nghênh ngang tiến về phía ba người vừa mới đi vào.
“Sở Hằng, không phải cậu dẫn người đi sao? Sao lại để cho người ta đánh đến mức này vậy?” Hoặc Vân không nhịn được mà hỏi khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Sở Hằng.
Sở Hàng bực bội bực bội nói: "Cậu Hoắc, cậu có chỗ không biết.
Thắng điện đó gọi một ông già tên là Triệu Cửu Linh đến, tát tôi một cái tát.
Sau đó ông ấy đánh tôi thế này.
Mất hết bốn cái rằng rồi còn dọa sẽ giết tôi đi, may mà tôi nói có người chống lưng nên mới có thể khiến chúng nó sợ hãi mà dừng lại
Phut
Hoặc Vân cùng với Đường Thừa Chí đều không thể nhịn được mà cười phun cả nước miếng ra.
“Triệu Cửu Linh?” Người lớn tối ở phía sau Hoặc Vân nhíu mày.
Hoắc Vân dừng lại quay đầu hỏi: "Chú hai, chú có biết người này không?"
Người đàn ông đó lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, ta chỉ nghe nói hơn 20 năm trước Triệu Cửu Linh đã lọt vào top mười trong danh sách.
Hiện tại có lẽ cũng đã sắp gia nhập vào Thần cảnh rồi." “Uy lực như vậy sao?” Hoắc Vân sửng sốt, lắp bắp kinh hãi.
“Bất kể vĩ đại như thế nào thì ông ấy cũng không vĩ đại bằng ông nội của cậu Hoắc mà, có khi ông ấy còn không vĩ đại bằng ông nội của tôi ấy chứ.
Đường Thừa Chí cười.
“Tiểu Đường nói không sai." Ông ta cười nói: "Ngoại trừ cái người ở trong đại nội kia ra thì trong giới võ lâm đương thời của Nam Việt không có ai có thể là đối thủ của ông nội “Đương nhiên, ông nội của tôi thật sự vĩ đại" Hoắc Vân đặc biệt tự hào khi nhắc tới ông nội nhưng vẫn hỏi: "Vậy chú có có thể đánh lại được Triệu Cửu Linh không?
Lão nhân gia cười nói: "Chỉ cần ông ta mới nhập thân cảnh Võ Tôn, vậy thì chủ vẫn tự tin có thể một chưởng liên tát chết ông ta." “Haha.
Hoặc Vân cười nói: “Vậy thì sợ cái rằm gì, đi giết kẻ điện kia rồi giết cả Triệu Cửu Linh để trút giận cho cậu Sở nào!” Dứt lời bọn họ càng đi nhanh hơn về phía trước.
Nghe thấy Hoắc Vân và bọn họ nói chuyện, Vũ Thiên Trường không khỏi cười khổ: "Cậu Diệp Thiên này, cậu làm sao mà đặc tội cả Hoặc Vân với Đường Thừa Chỉ vậy?"
Diệp Thiên giang hai tay, vô tội nói: "Tôi còn chưa có từng gặp qua hai tháng nhóc này.
Ai mà biết bọn họ có chuyện gì không vừa ý liền chạy tới quấy rầy tôi." “Chẳng lẽ là đã thích chị Liên Tâm rồi, cho nên mới đến đây tìm chị Liên Tâm đó chứ?" Thẩm An Kỳ che miệng cười nói.
"An Kỳ." Tần Liên Tâm cong môi: “Đừng giễu cợt chị, chị còn chưa từng gặp qua bọn họ cơ mà, còn chẳng biết bọn họ là người như thế nào” “Chẳng lẽ là anh Thiên lại quấy rối bạn gái của họ?” Thẩm An kỳ nhàm chán rảnh rồi lại nói đùa.
“Hả?" Tần Liên Tâm không khỏi nhìn Diệp Thiên: "Diệp Thiên, mấy ngày nay có phải là anh không ngoan ngoãn, đi ra ngoài tìm hoa thơm cỏ lạ không đó? “Không phải, anh không có mà, em đừng nghe An Kỳ nói bậy.” Diệp Thiên cười nói: “Ồ.
Liên Tâm gật đầu vừa định nói gì đó thì đột nhiên một giọng nói cất lên.
"Chết đến nơi rồi còn dám liếc mắt đưa tình à?"
Sở Hằng đã tới gần rồi chỉ vào Diệp Thiên nói: "Cậu Hoắc, Cậu Đường, đây chính là thắng điện mà tôi nói."
Đường Thừa Chỉ lập tức bước lên trước, trừng mắt nhìn Diệp Thiên nói: "Mày chính là thắng điện hôm qua gây ồn ào ở đường đua của tao, sau đó em gái tao đến giúp mày giải vây cho nên mày mới có thể thoát, đúng không?” “Tôi đã làm náo loạn đường đua của cậu là đúng, nhưng tôi không phải thắng điên." Diệp Thiên cười nói.
“Mẹ kiếp, mày thật sự là điên rồi” Hoắc Vân không khỏi chất vấn: “Tao hỏi mày, mày và Nhược Dao có quan hệ gì? “Có liên quan gì đến cậu sao?” Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Nói chuyện với tôi thì nói cho tử tế vào, đừng có giả làm đại gia ở trước mặt tôi, kết cục không mấy tốt đẹp đâu.” “Mày là cái quái gì?” Hoặc Vân hai tay chống nạnh nói: “Phải là mày mới đúng, thăng khốn.
Đừng có ở trước mặt tao tỏ ra mình là đại gia, bằng không ông đây cho mày chết không có chỗ chốn thấy "Làm càn!”
Triệu Cửu Linh hét lên dữ