Đừng nói, đội ngũ tinh nhuệ tài năng cũng không phải hữu danh vô thực, hai giờ sau đều hoàn thành năm ngàn lần, cũng không có nói cái gì.
Chỉ sau 5.000 lần chống đẩy, một số nữ bắt đầu suy kiệt thể lực, bọn họ đổ mồ hôi như mưa, nhưng dù vậy, họ vẫn căn răng chịu đựng.
Một giờ nữa trôi qua, khi số đếm lên đến bảy nghìn.
Có 3 đội viên nữ đổ gục dưới đất không thể đứng dậy được, ngay cả đội viên nam cũng có nhiều người tay run rẩy không thể tiếp tục được.
Tuy nhiên, các con số vẫn đang đọc lên.
"Ba người các cô.
Cho nghỉ 15 phút giải lao, một lát nữa tìm người bảo số rồi tiếp tục." Diệp Thiên chỉ vào ba đội viên nữ ngã xuống, mặt không chút cảm xúc nói.
Nghe vậy, tất cả những người đang chống đẩy đều măng mẹ nó.
Mày không biết thương hoa tiếc ngọc một chút sao?
Nam thì mười nghìn cái còn được, nữ làm sao mười nghìn cái chống đẩy được chứ.
Thể lực của nam nữ làm sao ngang bằng nhau được?
Nhưng Diệp Thiên căn bản mặc kệ.
Vừa rồi khi hắn bị vây đánh, nam nữ đội viên đều giống nhau, đều rất hung hãn.
Thậm chí Tạ Uyển Đình còn sử dụng ám chiêu.
Vì vậy đối với những đội viên nữ kiêu ngạo này, Diệp Thiên sẽ chẳng có chút nào mềm lòng.
Đang đếm tới tám ngàn thì mười mấy đội viên nữ đều ngã xuống, đội viên nam tuy rằng chưa ngã xuống nhưng tất cũng đã chịu không nổi, hoàn toàn dựa vào nghị lực mà chống đỡ khi số lượng đến mười nghìn cái chống đẩy, chỉ có chín người có thể hoàn thành trong một lần gồm Trần Phong, Lão Hạc, Thắng Tèo, Hoắc Vân và Mã Quân Phương.
“Má ơi!” Tuy rằng đã làm xong mười nghìn cái hít đất nhưng bọn hắn đều mệt như chó.
Hoặc là nằm úp sấp hoặc nằm ngửa đều há mồm hổn hển thở, không chút hình tượng
Người lái xe Tiểu Dương sững sở.
Quả thật không thể tin được người huấn luyện viên trưởng trẻ tuổi này thực sự có thể huấn luyện những thành viên trong đội ưu tú và tài năng thành cảnh tượng này..
"Ngưỡng một Rất ngưỡng mộ!" Trong lòng hắn kính nể không thôi.
Lúc này, giọng nói của Diệp Thiên vang lên: "Còn ba mươi tám phút nữa là năm giờ, tôi ước chừng ít nhất ba mười người không xong mười nghìn lần.
Không cần biết như thế nào, cứ ai không xong thì sẽ bị tôi đuổi ra khỏi đội ngũ tài năng, 30 người này, bao gồm tất cả các tuyển thủ nữ.
"Đương nhiên, nếu bây giờ tăng tốc, cắn rằng chiến đấu, có lẽ tôi sẽ bị đuổi ra khỏi đội ngũ tài năng khoảng mười người ít hơn." "Cổ lên các đội viên thân mến, chiến thắng đang kêu gọi các bạn, đừng để gia đình bạn thất vọng về chính bạn Sau đó, Diệp Thiên tiếp tục ngồi xuống ghế, nhàn nhã nhấm nháp trà, thưởng thức đập lưng.
“Mẹ nó!” Đám người Trần Phong nằm chặt tay.
Mặt đỏ lên như muốn chảy máu.
Thật sự không phải con người.
Diệp Thiên dường như nhìn thấy trong lòng bọn họ không vui, đắc thắng nhìn bọn họ, khiến cho bọn họ suýt chút nữa nôn ra máu, biết không thể đánh chết hắn không thì cũng đã xúm lại thật sự giết hắn.
"Các anh em, chị em hãy tăng tốc chiến đấu, dù có hoàn thành được 10.000 hay không thì cũng đừng để tên huấn luyện viên chó má này coi thường! Dù rời khỏi đội ngũ tài nắng, chúng ta cũng phải rời đi trong danh dự thay vì bị hàn cười nhạo rồi đã đi" Tạ Uyển Đình nghiến răng nghiến lợi hét lên, tăng tốc trước.
Khi giọng cô ấy vừa dứt, tiếng hét tăng tốc lên từng chút một, có một sự thôi thúc phải làm việc chăm chỉ.
Nhưng dù vậy, vẫn không có cách nào cứu được đại đa số mọi người thoát khỏi số phận bị đuổi ra khỏi đội ngũ ưu tú thiên tài.
Bởi vì cơ thể đã suy kiệt nghiêm trọng.
Có người nghiến răng tăng tốc mấy chục lần liền năm úp sấp, cho dù là Tạ Uyển Đình tăng tốc trăm lần cũng nằm úp sấp không thể đứng dậy.
Nhưng trong lúc này, có một số đội viên nam thực hiện thành công 10.000, tiến vào khu an toàn.
"Còn 30 phút nữa, và có 28 người còn thiếu một nghìn lần.
Hai mươi tám người có thể lựa chọn từ bỏ sau đó cuốn gói đi." Diệp Thiên nói.
"Oa oa..."
Tất cả các thành viên nữ đều khóc, vì một nghìn lần đó bọn họ không thể hoàn thành nổi.
Một số đồng đội nam cũng đang khóc.
Những người đã hoàn thành 10.000 lần cũng muốn khóc.
Đúng lúc này, Trần Phong vẻ mặt oán hận tiền lên vài bước, đi tới Diệp Thiên, mạnh mẽ nói: “Tôi mãnh liệt yêu cầu anh cho chúng ta làm nốt phần còn lại cho những người chưa hoàn thành " “Tôi không chấp nhận thái độ của anh." Diệp Thiên nhẹ giọng nói, cũng không nhìn Trần Phong.
“Mẹ nó.
Trần Phong thầm nguyền rủa trong lòng.
Tuy nhiên, anh thay đổi thái độ và nghiêm nghị nói: "Bảo cáo huấn luyện viên trưởng.
Tôi thay mặt các thành viên trong đội đã hoàn thành xin phép huấn luyện viên trưởng có thể cho chúng ta thay mặt cho các đội viên chưa hoàn thành làm nốt những lần còn lại.
Xin huấn luyện viên trưởng phê duyệt" "Cũng không kém nhiều lắm." Diệp Thiên nói với vẻ hài lòng: "Vậy thì các cậu làm đi.
Dùng tổng số lần các cậu đã làm để bù lại số lần bọn họ chưa hoàn thành “Cảm ơn huấn luyện viên trưởng”
Được sự đồng ý của Diệp Thiên, Trần Phong quay đầu, vô cùng vui mừng nói: "Chỉ cần các anh em không khuất phục, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ các anh em vượt qua khó khăn.
Không để bất cứ một anh chị em nào rời đi.
Dứt lời, Trần Phong dẫn đầu một nhóm liền nằm xuống điên cuồng chống đẩy, sợ rằng số lần không đủ để trừ.
"Lời đội trưởng có lý, chúng ta vì anh chị em.
Chúng ta cùng liều mạng" Lão Hạc kêu lên một tiếng rồi cũng nằm xuống chống đẩy.
“Liều mạng!!!” “Liều mạng!” “Liều mạng!”
Nhìn thấy Trần Phong mở đầu, tất cả những người đã hoàn thành mười nghìn cái chống đẩy đều ồ lên lần lượt nằm xuống tiếp tục chống đẩy và tất cả đều tăng tốc.
Họ chống đẩy mạnh mẽ hơn trước, so với lần trước còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhìn cảnh này, Bạch Mẫu Đan và những người khác không khỏi xúc động, mặc dù đều là một đám lưu manh nhưng khi các thành viên trong nhóm gặp khó khăn, họ đã đoàn kết và cố gắng hết sức giúp đỡ, điều này thật đáng khâm phục.
Ngay cả Diệp Thiên cũng rất vui vẻ.
Một đội ngũ mà vinh nhục đồng lòng, đứng chung một con thuyền vai kề vai chiến đấu.
Chỉ có