**********
Không lâu sau khi Thẩm An Kỳ rời đi, Diệp Thiên quay lại.
“Diệp Thiên, sao trở về sớm như vậy?” Tần Liên Tâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Diệp Thiên lúc trước trở về lúc ăn tối, chiều nay mới trở về chưa tới năm giờ.
“Tập huấn xong anh liền trở về.” Diệp Thiên muốn ôm lấy Tân Lạc Dịch, cười với cô thì phát hiện toàn thân đã ướt đẫm mồ hồi sau một ngày phơi nắng.
“Huấn luyện những chiến binh đó có vui không?” Tân Liên Tâm tò mò hỏi.
Diệp Thiên nói cho cô biết chuyện hôm nay.
Tân Liên Tâm sau khi nghe xong cười thầm: "Vậy thì bọn họ thật sự là lưu manh, ngay cả chồng em cũng dám vây đánh, nhưng phạt bọn họ 10.000 cái chống đẩy có phải là quá tàn nhẫn không?" “Không tàn nhẫn, không tàn nhẫn, ai bảo bọn họ khiêu khích chồng em chi." Diệp Thiên cười nói.
Tần Liên Tâm che miệng cười: "Đúng vậy, chồng thù phải trả.
Bọn họ tự làm tự chịu " em có “Vợ anh hiểu anh nhất.” Diệp Thiên hôn lên chiếc mũi cao ngất của Liên Tâm.
Tần Liên Tâm ậm ừ: "Đương nhiên là hiểu anh.
À em hỏi, có phải anh sợ em nghĩ thấy mùi hương của An Kỳ nên một tháng rồi anh mới không đến chỗ cô ấy?" "Không có, là anh không rảnh thôi” Diệp Thiên nói cho có lệ.
Quả thật hằn sợ Tân Liên Tâm ngửi được mùi hương của người phụ nữ khác sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô
Phụ nữ mang thai rất dễ bị kích thích, cho nên Diệp Thiên luôn lo lắng cho cô, luôn muốn cô cả ngày vui vẻ
Tân Liên Tâm lầm bầm nói: “Ừ không rảnh.
Nhưng mà An Kỳ đi theo anh không màng đến danh phận.
Anh sợ em buồn, anh yêu thương em, em rất vui.
Nhưng anh cũng nên đến chỗ An Kỳ thăm cô ấy thường xuyên.
Đừng làm cô ấy buồn.
Anh cũng hơn một tháng rồi không đến chỗ cô ấy.
Cô ấy chắc chắn cũng tủi hờn rất nhiều trong những ngày này “Vì vậy, hôm nay em ra lệnh cho anh phải đi tắm rửa sạch sẽ đổi bộ quần áo sạch rồi đến bên chỗ An Kỳ ăn cơm, đêm nay có thể không cần trở lại “Không nên không nên.
Anh phải ở đây với vợ yêu của anh chứ.
Ngày mai anh thu xếp thời gian ghé qua thăm cô ấy là được mà" Diệp Thiên nói.
"Không cần." Tần Liên Tâm chu cái miệng nhỏ nhắn ra cự tuyệt.
“Em đã có ông nội và mẹ ở bên cạnh rồi.
Còn có thêm ba cục cưng trong bụng chơi đùa cùng.
Còn An Kỳ thì ba mẹ đều không ở bên cạnh, cũng không có bé cưng nào bên cạnh cả.
Cô ấy thật sự rất cô đơn.
“Em biết anh là lo cho em và giữ thể diện của em.
Anh cũng không muốn em nghĩ anh bỏ rơi em" “Nói thật Diệp Thiên, sự quan tâm của anh đã làm em quên mất bản thân em là ai.
Chỉ biết được bản thân mình đặc biệt hạnh phúc.
Đương nhiên cũng hy vọng chính mình ngày càng được hạnh phúc bên anh.
Có điều, bụng em ngày càng lớn, ở phương diện kia cũng không thể thỏa mãn được anh" “Vậy nên hôm nay anh cứ qua bên An Kỳ đi.
Em sẽ không giận anh đâu.”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, Diệp Thiên càng muốn yêu cô hơn, một người vợ hợp lý như vậy sẽ đi đâu mà tim? “Được rồi, anh nghe lời em.
Nhưng mà chỉ một đêm thôi đấy.
Về sau ban ngày anh sẽ bớt thời gian qua nhìn cô ấy.
Anh muốn tối nào cũng đều ở bên em." Diệp Thiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô.
“Ừm, một đêm.
Hơn nữa thì em sẽ ghen" Cô ngẩng đầu bĩu môi, làm ra bộ dạng nhỏ nhen kiêu ngạo.
Diệp Thiên không nhịn được hôn môi cô một hồi rồi mới bước vào phòng tâm.
Tới gần bảy giờ, với sự giúp đỡ của bảo mẫu.
Thẩm An Kỳ người chưa bao giờ nấu ăn đã làm một bàn mười mấy món thịnh soạn khiến mọi người vô cùng sửng sốt.
“Cô An Kỳ, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ tránh đi trước" Bảo mẫu cởi tạp dề cười nói.
“Dì Ngô, dì không cần tránh đi đâu, Diệp Thiên sẽ không phiền nếu dì ngồi xuống cùng ăn cơm
Dì Ngô cười: “Tôi không sợ thầy Thiên.
Chỉ là đây là lần đầu tiên anh ấy đến ăn cơm với cô.
Tôi muốn để cô và anh ấy có một không gian thật sự tốt.
Tôi không muốn cô vì sự có mặt của tôi mà cảm thấy gò bỏ “Cảm ơn dì Ngô." Thẩm An Kỳ rất hiểu tâm tư của bảo mâu.
Kết quả là bảo mẫu đi rồi, còn gọi tất cả mọi người trong biệt thự ra ngoài ăn cơm.
Không lâu sau.
Diệp Thiên tới.
“Cuối cùng anh cũng đến gặp em" Nhìn thấy Diệp Thiên bước tới, trong khoảnh khắc An Kỳ cảm thấy cực kỳ tủi thân.
“Không phải nói sợ không dám cho anh đụng đến người sao? Sao giờ lại tủi thân khóc thế kia?” Diệp Thiên cười nói, hướng phía bàn ăn bước tới.
Nghe vậy An Kỳ càng thêm tủi thân khóc lớn: “Em lúc đó đã bảo không được, mà anh vẫn...!hại em không bước xuống giường được hai ngày.
Bằng không em sẽ không sợ “Thế mà chịu không được thì làm sao anh đến tìm em được nữa? Phải tìm người khác thôi chứ làm sao" Diệp Thiên bóc một con tôm thản nhiên cho vào miệng.
An Kỳ đột nhiên tức giận, không phục nói: “Hứ, sau khi trải qua rồi thì em cũng không còn sợ nữa.
Nếu không tin thì thử xem em có tư cách hay không.
“Thật sao?" Diệp Thiên lau tay đứng dậy đi về phía Thẩm An Kỳ.
“Đừng...!ăn cơm trước được không?” Nhìn thấy ánh mặt của Diệp Thiên, Thẩm An Kỳ biết anh ta định làm gì.
“Một lát nữa ăn no rồi." Diệp Thiên cười xấu xa, bế Thẩm An kỳ ném lên số pha phòng khách.
"Hay là...!ăn cơm trước đi thử tài nghệ của em." Thẩm An
Kỳ yếu ớt.
“Em cũng có thể nếm thử tài nghệ của anh." Diệp Thiên vội vàng nằm xuống.
Ngày