Khi Diệp Thiên đến nhà họ Tô, đúng hệt như những gì hắn dự đoán, nhà họ Tô sớm đã trốn hết mất dạng, nhưng mà hắn vẫn cho một mồi lửa thiêu trụi nhà họ Tô thành tro.
Sau đó, hắn lại đến công trường của Huyền Minh Tông, đào hết toàn bộ nền móng công trình vừa xây xong lên.
Lật tung hết cả công trường của Huyền Minh Tông trong phạm vi một cây số xung quanh, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
“Tên Diệp Bắc Minh chết tiệt này! Công trình xây dựng hơn hai tháng bị hắn phá hủy trong chốc
lát! Thật sự đáng hận!” “Đợi đến khi ép được hắn mở miệng, lấy được bí mật phương thuốc và hỏa phù, lúc đó nhất định
phải băm hắn ra ném cho chó ăn!”
“Tên khốn này nổi điên như vậy, e là sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu."
Khi tin tức tông môn mới bị phá hủy truyền đến tại Huyền Minh Tông, đám trưởng lão đều rất phẫn nộ.
"Ha ha."
Tông chủ đắc ý cười: “Không sợ hắn nổi điên, chỉ sợ hẳn không nổi điên, đợi đến khi hắn nguôi giận rồi, không còn gì để làm nữa, hắn phải đến nhượng bộ chúng ta thôi."
“Bởi vì nếu như hắn không quan tâm đến vợ và đứa con chưa ra đời của mình, hắn sẽ không tức tối đến mức điên loạn như vậy, đó mới là điều khiến người ta đau đầu nhất, mà hắn ta nổi điên như vậy, tôi ngược lại cảm thấy rất yên tâm.
“Mọi người cứ chờ đi, trong vòng năm ngày, Diệp Bắc Minh nhất định sẽ ngoan ngoãn đến đây nhận thua!”
"Ha ha!"
Tông chủ đắc ý ngửa đầu cười vang.
Buổi chiều hôm đó, Diệp Thiên và Takera Satoh cùng đáp máy bay đến Hokkaido Nhật Bản.
“Các người đã biết chuyện này chưa, hôm nay vợ của Diệp Bắc Minh bị bắt đi rồi?”
“Không chỉ biết chuyện, tôi còn xem qua đoạn video đó nữa, trời ạ, thật không ngờ vợ của Diệp Bắc Minh lại xấu xí như vậy, lúc xem video tôi bị dọa đến phát khiếp, thật không biết sao Diệp Bắc Minh có thể chịu đựng được, còn để cho người phụ nữ xấu xí đó mang thai được nữa."
“Tôi nghĩ sở thích của Diệp Bắc Minh chắc không đến nỗi quái đản vậy đâu, nói không chừng có khi nào là vợ của anh ta mang thai đứa con hoang với tên đàn ông nào đó, nếu không vợ của Diệp Bắc Minh bị bắt, đến bây giờ cũng không hề nghe thấy tin tức anh ta đi cứu vợ mình.
Không biết chừng Diệp Bắc Mình còn mong vợ mình chết cho rồi ấy chứ."
“Đúng đó, người phụ nữ xấu xí như vậy, chết đi có khi Diệp Bắc Minh còn vui mừng, nghe nói anh ta có một cô vợ bé là con gái của gia đình giàu nhất Đông Nam Á, tên là Thẩm An Kỳ, một khi vợ anh ta chết đi, Thẩm An Kỳ có thể trở thành vợ cả, dựa vào gia cảnh và nhan sắc của Thẩm An Kỳ, dù gì cũng rất tương xứng với Diệp Bắc Minh.”
" "
Có mấy cặp đôi Nhật Bản không ngừng tám chuyện với nhau.
Bởi vì họ nói chuyện bằng tiếng Nhật, cho nên có rất nhiều người Nam Việt trên máy bay không hiểu.
Nhưng mà có một vài người Nam Việt có thể hiểu được, sắc mặt đều có vẻ không hài lòng, nhưng cũng chẳng thể nói gì cả.
Dù sao đây cũng là chuyến bay bay đến Nhật Bản, lỡ như chọc phải người không nên đụng đến, đến Nhật Bản còn không bị đánh nhừ tử sao.
Cho nên rất nhiều người đều nghĩ thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, cứ coi như không hề nghe thấy.
Nhưng mà Takera Satoh lại nghe hiểu.
Đang chuẩn bị mở miệng chửi mấy người Nhật Bản kia.
Kết quả anh ta còn chưa kịp mở miệng.
“A!” Vài tiếng hét thất thanh vang lên.
Đám nam nữ Nhật Bản đang ngồi tám chuyện đẳng kia, đột nhiên ngã lăn xuống đất lăn lộn điên cuồng.
Trong cabin lập tức rối tung rối mù.
Một nhóm tiếp viên hàng không nhanh chóng
chạy tới.
Kết quả là còn chưa kịp cấp cứu, mọi người đều bàng hoàng phát hiện, nhóm năm sáu người Nhật Bản này đã đột ngột tử vong.
Toàn bộ cabin giống như chìm trong bầu không khí yên ắng chết chóc.
Tất cả mọi người đều trổ mắt sững sờ
Duy chỉ có Takera Satoh, thận trọng dè dặt liếc nhìn Diệp Thiên, chỉ thấy hắn ngồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng mà vẻ mặt lại đẳng đẳng sát khí, khiến Takera Satoh không khỏi rùng mình một cái.
“Haiz!.
Chủ nhân đang lo lắng khó chịu vì vợ mình bị bắt cóc, bọn chúng lại dám hỗn láo xúc phạm chủ nhân và phu nhân