Lời vừa thốt ra, hai nhóm người đang tranh trấu kịch liệt đột nhiên dừng lại, lần lượt quay đầu lại, ánh mắt như lưỡi dao phóng thẳng về phía Diệp Thiên và Takera Satoh.
“Là Satoh!”
Lúc này, có một cô gái mặc đồ trắng hét lên một tiếng.
"Satoh?"
Những người khác lập tức chau mày.
“Có phải là Takera Satoh không?”
Có một tên ninja mặc đồ đen nghi hoặc hỏi.
Takera Satoh phot sự sự nghi hoặc của tên ninja, thay vào đó, anh ta cong môi cười đắc ý, quay sang nói xin lỗi với cô gái mặc đồ trắng kia: “Cung chủ Mako, lâu rồi không gặp, dạo này thế nào?"
Mako lập tức chạy tới đó, nháy mắt mỉm cười với Taketaro Satoh rồi hỏi: “Sao anh lại chạy đến đây?” "Ha ha, cô biết mà.” Takera Satoh cười nói, trước đây anh ta thường hay đến núi Đại Tuyết để lấy đá linh thạch, mỗi lần đều đi cùng với cung chủ của Tuyết Thần Cung, cho nên cũng không cần phải nói quá rõ ràng ra làm gì.
Vừa nghe đến đây, Mako lập tức trợn to hai
måt.
“Phải rồi cung chủ, sao các vị lại đánh nhau với người của Quỷ Linh Giáo vậy?” Takera Satoh hỏi.
Mako nói: “Anh biến mất mấy tháng trời nên có nhiều chuyện không rõ, hang động thần bí đó không còn là bí mật của chúng ta nữa rồi, hơn một tháng trước Quỷ Linh Giáo đã sớm biết đến sự tồn tại của hang động, đã vậy còn đến đó mấy lần."
“Sáng sớm hôm nay có đệ tử tới báo, Quỷ Linh Giáo dẫn theo một nhóm người lên trên núi, tôi nghi ngờ có khi nào mãnh hổ đã bị bọn chúng đánh chết rồi không, mới dắt theo nhiều người như vậy đi đào khối đá thần bí đó lên, cho nên dắt theo đệ tử lên trên núi xem thử tình hình, không ngờ lại bị bọn chúng chặn đánh.
“Càng không ngờ tới chính là, thực lực của Quỷ Linh Giáo đã được nâng cao hơn trước rất nhiều, khiến chúng tôi bị chết rất nhiều đệ tử vẫn không thể mở được đường máu thoát thân.
“Vậy sao?"
Takera Satoh chau mày, sau đó liền cười nói: “Không sao không sao, tôi sẽ đuổi lũ ruồi hôi hám này đi ngay”
“Anh sao?"
Mako khinh thường lắc đầu, thực lực của anh ta còn không bằng cô ta, ngay cả trưởng lão hộ pháp và đệ tử do cô ta dẫn dắt cũng không đánh được Quỷ Linh Giáo, chỉ dựa vào anh ta có thể đuổi được bọn chúng đi sao?
Khác gì tự đưa mình vào chỗ chết!
"Ha ha!"
Lúc này, một tràng cười lớn vang lên.
Một tên đàn ông mặc đồ đen, trên mặt đầy vết sẹo tiến lên hai bước.
Cười lạnh nhìn Takera Satoh châm chọc nói: “Nếu như tao đoán đúng, chắc hẳn mày là Takera Satoh phải không?”
“Là tạo đây.”
"Ha ha ha!"
Tên đàn ông mặt sẹo càng cười to hơn.
“Mày chỉ là một con chó sai đế quốc, làm chó cho Diệp Bắc Minh chắc cũng được vài tháng rồi nhỉ? Nghe nói bây giờ ở Nam Việt tông môn mọc lên như nấm, Diệp Bắc Minh bị rơi xuống đài rồi, ngay cả vợ mình cũng bị kẻ khác bắt đi mất, người ta còn gửi cả video để khiêu khích hằn ta, đe dọa sẽ giết hắn ta, có phải hắn ta đã đi tìm chết rồi không, cho nên mày mới trở thành chó nhà có tang, sau đó lại cụp đuôi trở lại đế quốc lần nữa?"
"Hỗn láo!”
Takera Satoh tức giận hét lên: "Mày là Saito Taka phải không? Tao cảnh cáo mày, tốt nhất đừng đụng tới chủ nhân của tạo, nếu không mày sẽ chết rất thảm!”
"Ha ha ha!"
Saito Taka cười điên cuồng: "Làm chó sai như
mày cũng trung thành thật đấy chứ, Diệp Bắc Minh ngay cả mạng mình còn khó giữ, mày cũng rơi vào cảnh chó nhà có tang rồi, thế mà vẫn còn mở miệng gọi chủ nhân được.
Quả thực là vứt sạch hết mặt mũi của võ sĩ đế quốc.
“Nói thật với mày nhé, đừng nói mày không có tư cách khiến tao chết rất thảm, cho dù là Diệp Bắc Minh, bây giờ tao cũng không thèm để hắn vào trong mắt!”
“Bởi vì! Tao cũng có tông môn ẩn thế làm chỗ
dựa!”
“Cái gì!”
Cả Takera Satoh và Mako đều kinh ngạc.
Đặc biệt là Mako, không dám tin vào tai mình hỏi: "Mày cũng có tông môn ẩn thể chống lưng?”
“Cô nói xem?"
Saito Taka cười đắc thắng, ra vẻ nói: “Tao bây giờ đã có Huyền Âm Môn làm chỗ dựa, thực lực của bọn tao tăng lên, cũng là nhờ uống thuốc mà trưởng lão Huyền Âm Môn bào chế ra.
“Hơn nữa, tao cũng không ngại nói cho chúng mày biết, theo như người của ta báo tin, Huyền Âm Môn đã có hai vị trưởng lão cùng mười tên đệ tử đi lên núi, nói không chừng con mãnh hổ kia đã bị đánh chết rồi cũng nên.”