**********
Lúc Diệp Thiên dẫn theo Tần Lâm Văn trở lại khu bình dân, mẹ Kim và hai đứa con trai của Kim Thiện Hùng đều được Lãnh Hổ đón tới đây.
Được đám người Tần Liên Tâm an ủi, cảm xúc của mẹ Kim ổn định hơn nhiều.
Nhưng Tần Lâm Văn lại ôm Tần Liên Tâm khóc lớn.
“Chị, chị đã trở về, em còn tưởng là chị chết rồi.
Hại em khóc mất mấy tháng, hu hu...!
Chuyện này cậu ta thật sự không nói linh tinh, chị vẫn luôn là “vốn liếng” để cậu ta chơi bời lêu lổng.
Chị không có, lúc ấy cậu ta cảm thấy rất áp lực, e sợ phải kế thừa gia sản mấy chục tỷ USD của nhà họ Tần, không khóc mới lạ.
Đương nhiên tiền bạc là thứ tốt, nhưng cậu ta cũng biết tiền bạc phỏng tay, cậu ta cũng không có tư cách tiêu.
“Được rồi, chị và anh rể trở lại, sau này có anh rể ở đây, không ai có thể bắt nạt em nữa." Tần Liên Tâm vỗ lưng cậu ta an ủi.Tuy đứa em trai này khiến cô đau đầu, nhưng là đứa em trai duy nhất của cô, thực tế cô cũng rất thương cậu ta.
Sau đó cả nhà, bao gồm mẹ Kim và hai đứa con trai của Kim Thiện Hùng, cùng với Lãnh Hổ, tất cả đều vào trang viên nhà họ Tần ở.
Phòng Tần Liên Tâm bày biện vẫn như trước đây, thậm chí chăn màn ga trải giường đặt ba năm cũng không đổi.
Nhà họ Tần rộng như vậy, phòng nhiều, sao chị em Châu Hiếu có thể ở hết.
Vì thế mọi người bận rộn dọn dẹp mỗi phòng, Diệp Thiên cầm chăn ga đi giặt, sau đó dùng tiên pháp hong khô, trải lên lần nữa.
Tần Liên Tâm thì đối chiếu sổ sách với Châu Hiếu, đối chiếu sổ sách như vậy khoảng chừng hơn hai tiếng.
Tuy tài sản cố định không thiếu thứ nào, nhưng tiền trong sổ sách ít đi mấy trăm triệu USD, cộng thêm lợi nhuận ba năm này.
Trừ hơn bảy tỷ rưỡi USD trong tài khoản, bị chia hoa hồng tới ba mươi tỷ USD.
“Trong tấm thẻ này có ba tỷ USD, là tôi được chia hoa hồng từ tập đoàn Đệ Nhất trong ba năm nay.
Tài khoản này tôi mới lập, mật mã là sáu số không, hai mươi bảy tỷ USD chia hoa hồng, đều đã thông qua tài khoản của nhà họ Tô ở Trung Nguyên vào tay Huyền Minh Tông rồi.” Châu Hiếu đặt một tấm thẻ lên bàn, đẩy tới trước mặt Tần Liên Tâm.
“Trong thẻ của tôi và Diệp Thiên có hơn mười hai tỷ USD, còn có tiền của người nhà họ Tần tôi nữa.
Đều tiến vào tài khoản của người nào?” Tần Liên Tâm hỏi.“Đều bị Lâm đà chủ của Hồng Thịnh cầm hết." Châu Hiếu đáp.
Diệp Thiên ôm Đóa Đóa đi tới, nói với Tần Liên Tâm: “Số tiền này, anh sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi từ tay Hồng Thinh kia.”
Tần Liên Tâm gật đầu, cô tin Diệp Thiên có năng lực này.
“Lấy lại sao? Cho dù các anh lấy lại được cũng mất mạng, Huyền Thanh Tông sẽ lột da các anh!” Châu Hiếu hung dữ nói.
Là vì bị Diệp Thiên hạ nguyền rủa, nếu không cô ta tuyệt đối sẽ cách xa người nguy hiểm này.
Sau đó Diệp Thiên ôm Đóa Đóa, trở lại phòng với Tần Liên Tâm.
Bảo Bảo và Lạc Lạc nhu thuận nghe lời, không dính lấy ba mẹ, được mấy dì ôm đi ngủ, chỉ có Đóa Đóa là phải ngủ cùng ba mẹ, khiến Diệp Thiên và Tân Liên Tâm vô cùng đau đầu.
“Đóa Đóa hư, không cho ba mẹ một chút không gian riêng nào, xem mẹ có đánh mông con hay không.” Tần Liên Tâm đặt Đóa Đóa lên giường, nhẹ nhàng vỗ lên mông cô bé mấy cái
Cô nhóc chẳng những không khóc không quậy, còn không ngừng cười khanh khách, đôi mắt to ngập nước đều cười thành hình trăng rằm, khiến Tần Liên Tâm không nhịn được hôn lên gương mặt mũm mĩm của cô bé một cái.
Diệp Thiên sạc điện thoại di động một lúc, sau đó gọi điện cho Giang Sơn.“Đồng chí Diệp Thiên, là cậu sao?” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói kinh hãi của Giang Sơn.
“Ông Giang, là tôi.” “Cậu...!Không chết sao?" “Ông mới chết ấy.” Diệp Thiên tức giận nói.
"Ha ha ha!” Giang Sơn lập tức cười to: “Tốt quá rồi! Tôi còn tưởng là cậu chết rồi cơ! Không ngờ tới đúng là không ngờ tới! Mạng của Diệp Bắc Minh cậu đúng là đủ lớn!”
Ngay sau đó, ông ta hỏi: “Đồng