“Cái gì? Diệp Bắc Minh tới Huyền Kiếm Tông rồi sao?” “Trời ạ! Thật hay giả thế?” “Tôi không nghe lầm đấy chứ, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh không chết sao?”
Huyền Kiếm Tông vốn yên tĩnh như chết lặng, lúc này đột nhiên sôi trào, các đệ tử nhao nhao xông ra từ bốn phương tám hướng, giống như một cơn gió chạy như điên về phía cửa động.
Trong một cái sân.
“Ba năm, không biết Diệp Thiên còn sống hay không.
Càng không biết tộc nhân của nhà họ Tần tôi còn sống hay đã chết.” Tần Chí Thành nước mắt rưng rưng đối mặt với Thẩm Tông Hoa.
Thẩm Tông Hoa cũng nước mắt lưng tròng: “Tộc nhân nhà họ Thẩm tôi cũng không biết khỏe mạnh không, An Kỳ mất tích trên đường rút lui, chẳng biết đi đâu.
Nửa năm qua, tôi chẳng có đêm nào ngủ ngon giấc, còn không ra được, thật sự sống lâu một ngày đều là hành hạ.”"Haizz!"
Sau đó hai người liên tục thở dài.
Đúng lúc này, Thẩm Vinh Hoa vui mừng như điên chạy vào, vừa chạy vừa kêu to: “Ông cụ, có việc mừng! Có việc mừng rồi!”
Nghe thấy thế, Tần Chí Thành và Thẩm Tông Hoa đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt, bị nhốt trong tù nửa năm, còn có việc vui gì sao? “Chuyện vui gì mà khiến con vui thành như vậy?” Thẩm Tông Hoa quay đầu hỏi.
Thẩm Vinh Hoa đều chẳng quan tâm tới việc thở gấp, vội vàng nói: “Là đại sư Diệp, cậu ấy đến đây!” Những lời này vừa vang lên, Tần Chí Thành và “Cái gì?”
Thẩm Tông Hoa đứng bật dậy khỏi ghế, trên gương mặt đều lộ vẻ kích động và mừng như điên, không hẹn mà cùng hỏi: “Thật hay giả?” “Con cũng không biết là thật hay giả, dù sao đệ tử của Huyền Kiếm Tông ở bên ngoài đều đã bùng nổ, tất cả đều nói Diệp Bắc Minh đến đây.” Thẩm Vinh Hoa nói.
“Mau đi ra nhìn xem!”
Ba người lập tức bước ra khỏi sân này, đi ra bên ngoài xem.
Cùng lúc đó, trong đại điện của tông chủ.
“Trải qua nửa năm ngủ đông tu dưỡng, vết thương của bổn tọa đã gần như khôi phục, có ai nguyên ýlàm đội cảm tử, cùng tôi mở cửa sơn động, đánh chết đảm địch nhân chặn cửa sơn động, cho các cậu ra ngoài giết chết người của Huyền Thanh Tông và tám môn phái lớn?” Hạ Hầu Mục tông chủ của Huyền Kiếm Tông đứng trước ngai vàng, liếc mắt nhìn mọi người ở phía dưới hỏi.
“Tôi nguyện ý đi!” “Tôi nguyện ý đi!” “Tôi cũng nguyện ý đi!”
Một đám chưởng lão và chấp sự đứng dậy, đều chứa chan phẫn nộ đối với Huyền Thanh Tông và tám môn phải lớn.
“Được!”
Hạ Hầu Mục nói đầy khí phách: “Vậy đi theo tôi mở ra một con đường máu!”
Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới âm thanh hỗn loan.
“Sao lại thế này?”
Tất cả mọi người đều nhíu mày.
“Báo!”
Lúc này, đệ tử kia chạy như điên tiến vào đại điện.
“Khởi bẩm tông chủ, Diệp Bắc Minh đến đây!” “Cái gì?”
Giống như phản ứng của Tần Chí Thành và Thẩm Tông Hoa, Hạ Hầu Mục và đám trưởng lão đều kinh hãi, sau đó trên gương mặt lộ vẻ kích động và vui minh như điên“Cậu nói thật sao?” Hạ Hầu Mục nhanh chóng từ trên ngai vàng xuống, đứng trước mặt đệ tử kia, vẻ mặt kích động nhìn anh ta hỏi.
Đệ tử kia quỳ một gối trên đất, ôm quyền nói chắc chắn: “Báo cáo tông chủ! Đệ tử chính tai nghe thấy bên ngoài có người tự xưng là Diệp Bắc Minh, đệ tử còn tận mắt nhìn thấy, anh ta dùng một quyền đánh chết trưởng lão của đối phương!” “Hô hộ! Ha ha ha!”
Hạ Hầu Mục nghe đệ tử nói chắc chắn như vậy, lập tức ngửa đầu cười điên cuồng, còn vui hơn nông dân công nhân trúng xổ số trúng hai trăm tỷ.
“Diệp Bắc Minh à Diệp Bắc Minh, cậu đúng là không thất tín, kỳ hạn ba năm vừa tới cậu lập tức xuất hiện, xem ra cậu diệt Huyền Minh Tông, dẫn theo vợ ra ngoài rồi!”
Bọn họ bị nhốt trong sơn động suốt nửa năm, cho nên không biết gì về tình hình bên ngoài, bởi vì khi Huyền Kiếm Tông bị tấn công, Huyền Minh Tông còn chưa chuyển đi.
“Cha, chúng ta nhanh đi giúp cậu chủ Diệp diệt trừ kẻ địch bên ngoài đi, nghe nói anh ấy đến đây.” Lúc này Tình Nhi chạy vào vui vẻ nói.
“Được!”
Hạ Hầu Mục mới lấy lại tinh thần từ trong vui mừng như điên, giống như đánh tiết gà, nói năng có khí phách nói: “Chúng trưởng lão chấp sự, nhanh chóng theo tôi rời núi, nghênh đón vương giả Diệp Bắc Minh trở về“Dạ! Tông chủ!” Bên ngoài sơn động.
"Diệp Bắc Minh, không phải là cậu bị Huyền Minh Tông bắt đi dạy bọn họ luyện đan chế phù sao, vì sao còn